9. Một bóng hình lao ra ngoài, vật lộn với hình người đó.
Là bà nội!
Tôi ngẩn ra vài giây, rồi lao tới bên cửa sổ.
Bà nội rõ ràng không đánh lại được hình người kia.
Bà ôm chặt lấy nó một cách lộn xộn, rồi dùng bộ răng mọc dài ra của mình cắn xé điên cuồng.
“Thanh Hà!”
Người gọi tên đó còn nhanh hơn tôi, là Lão Trần.
Ông ấy vừa gọi tên của bà nội?
Bà không có phản ứng, chỉ dựa vào bản năng mà vật lộn.
“Tiểu Hoa! Gậy!”
Lão Trần lảo đảo vài bước, rồi mới nhớ ra quay đầu hô to với tôi.
Nhớ lại kế hoạch trước đó, tôi vội nắm cây gậy chạy ra ngoài.
Trong tình thế đánh đấm hỗn loạn như vậy, ba mẹ tôi vẫn còn nhớ lời Lão Trần, kiên quyết không nhúc nhích.
“Đừng lo cho họ, dùng gậy đâm lão quái vật đó đi!”
Chỉ cần lão quái vật bị thương, nó nhất định cần máu của người thân để hồi phục.
Và một khi làm hại người, thiên phạt sẽ không thể tránh khỏi.
Trong tay tôi đang có gậy gỗ sét đánh.
Lão quái vật đó chỉ còn một lựa chọn.
——–
Mọi chuyện diễn ra đúng như dự tính của chúng tôi, ngoại trừ việc bà nội bất ngờ xuất hiện.
Do trận đánh, một số vật chôn trước đó đã bị lật tung lên, khiến trận pháp mất tác dụng.
Hình người kia lao về phía bố tôi.
Cho đến khi bị đè xuống đất, mùi hôi tanh tràn ngập, bố tôi mới chắc chắn thứ trước mặt mình là cha ruột ông.
“Cha, con là thằng Út đây!”
Hình người đó không dừng lại, cúi đầu định cắn.
Mẹ tôi lúc này cũng không còn coi bản thân và chồng là cùng hội cùng thuyền nữa, vội lăn tròn bò về phía tôi.
Thấy tôi đứng cạnh bà nội, bà lại xoay người chạy về phía Lão Trần:
“Đại sư Trần! Không! Cha! Cứu con với!”
Mặt bà lộ rõ vẻ kinh hoàng và hoảng loạn.
Lão Trần không quan tâm đến bà, sau khi nhận tín hiệu từ tôi, liền cầm lấy cây gậy bước nhanh vào sân.
“Tiểu Hoa! Chôn!”
Lần này không phải là để phòng thủ, mà là để giam giữ.
Giam giữ thứ đó và bố tôi giữa sân cho đến khi thiên phạt đến.
Trong bóng tối, không thấy rõ bố tôi bị thương ở đâu, chỉ ngửi thấy mùi máu càng lúc càng nồng.
Trời sắp sáng.
Thời gian không còn nhiều.
“Mau! Nhanh hơn chút! Nhất định không để cho thứ này chạy thoát!”
Khi lấp xong cái hố cuối cùng, hình người giữa sân cũng ngẩng đầu lên.
Dường như nó béo lên thêm chút.
Chính xác là, thân xác nó càng đầy đặn.
Bây giờ trông nó gần như giống hệt ông nội lúc còn sống.
Mẹ tôi không biết đã trốn đi đâu, nếu không chắc lại nghe tiếng hét chói tai của bà.
“Chưa sống đủ mà~”
Lại là giọng nói đó.
Nhưng lần này ánh mắt của nó rơi trên người tôi.
“Đừng sợ.”
Lão Trần chắn trước mặt tôi: “Chỉ cần chờ thêm một chút, đến lúc giao thời âm dương, quỷ sai sẽ đi tuần. Thứ này mang nhiều tà khí, chắc chắn sẽ bị phát hiện.”
“Nhỡ không bị phát hiện thì sao?”
Tôi hơi lo lắng, bất giác nhìn về phía bà nội.
Thực ra tôi muốn hỏi hơn là, liệu bà có bị bắt đi không.
“Dù không bị phát hiện, chỉ cần trời sáng, ta cũng có cách trị nó.”
Giọng của Lão Trần mang theo lạnh lẽo.
Nhìn bóng lưng của Lão Trần, tôi có cảm giác như mọi thứ đều nằm trong tính toán của ông.
Hình người giữa sân vẫn đang nhảy nhót quanh quẩn.
Khi phát hiện ra mình mãi ở chỗ cũ, nó ngừng lại, nghiêng đầu, lộ vẻ suy nghĩ.
Một nỗi sợ hãi khó diễn tả lan tràn.
Ngay sau đó, nguồn gốc của nỗi sợ hãi này xuất hiện.
Hình người đó nhấc một chân của bố tôi lên, ném mạnh ra ngoài.
“Hỏng rồi!”
Giọng của Lão Trần lần đầu lộ chút hoảng hốt: “Thứ này có đầu óc rồi.”
“?”
Chưa kịp hiểu lời ông, hình người kia đã dựa vào bố tôi, thành công thoát khỏi trận pháp.
“Chạy mau!”
Theo phản xạ, tôi kéo bà nội chạy ra ngoài.
Tay của bà lạnh và cứng ngắc.
Móng tay dài, dày, như một thứ vũ khí.
Nhưng bà không phản kháng, để mặc tôi kéo chạy vòng quanh sân.
Hình người không đuổi theo Lão Trần mà bám chặt lấy tôi.
“Tiểu Hoa! Cố chịu chút nữa! Sắp sáng rồi!”
Lão Trần cầm cây gậy đứng ở cửa, hét lớn với tôi: “Nếu không được thì để bà của cháu lại, bà ấy già rồi, chạy không nhanh đâu.”
Vào lúc này mà còn nghĩ được vậy sao?
Tôi nín thở, chân chạy càng nhanh.
Không biết từ lúc nào, trời đã dần sáng.
Sương mù bao phủ khắp sân.
Tiếng xích sắt vang lên từ trong làn sương.
Bà nội đột ngột dừng lại.
Cùng lúc đó, hình người cũng ngừng truy đuổi, lao về phía tường.
Ngay khi tưởng rằng nó sẽ thoát, một bàn tay từ trong làn sương đưa ra, nắm lấy sợi dây đỏ buông xuống.
Động tác nhẹ nhàng, nhưng như có lực lớn kéo hình người xuống đất.
“Chưa… chưa sống đủ mà!”
Nó cố vùng vẫy, nhưng từng chút một bị kéo vào làn sương.
Khi sương tan, mọi thứ đều biến mất.
Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net
Trả lời
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.