Skip to main content
Thế giới truyện tiên hiệp
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 4

11:47 sáng – 13/01/2025

4.

Dứt lời, hắn không còn giấu giếm tiếng bước chân của mình nữa. Hắn quay người bước về phía cửa phòng, đóng lại cánh cửa.

Tôi không dám chần chừ, với tay lấy điện thoại dưới gối.

Từ khi mất đi ánh sáng, tôi đã luyện được khả năng sử dụng điện thoại mà không cần nhờ đến hướng dẫn bằng giọng nói.

Tôi lặng lẽ mở khóa màn hình, vào mục tin nhắn, nhập số 12110 (số gửi tin nhắn báo cảnh sát), gõ địa chỉ nhà, kèm theo sự việc…

Nhưng đột nhiên, tôi nhận ra tiếng bước chân của h.ung t.hủ biến mất.

Ngay sau đó, tôi nghe thấy hắn nói:

“Dư Tiểu Đào.”

Hắn đứng trước cửa phòng, gọi tên tôi. Nhưng câu tiếp theo, lại vang lên ngay bên tai tôi.

“Cô chưa ngủ, đúng không?”

Tôi thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của hắn.

Thực ra, tôi luôn chờ đợi khoảnh khắc này.

Bởi cuối cùng tôi cũng có thể xác định chính xác vị trí cái đầu của hắn.

“Dĩ nhiên là chưa ngủ rồi, đồ khốn!”

Tôi lật người, rút điện thoại ra và mạnh tay đập thẳng vào mặt hắn.

Hắn rên lên một tiếng đau đớn.

Tôi giơ tay lên, định đập thêm một lần nữa, nhưng hắn lập tức chộp lấy cổ tay tôi.

“Một con nhỏ mù sao?” Hắn nhạo báng.

“Đúng vậy, là một con nhỏ mù!”

Tôi cố tình để hắn giữ lấy tay mình, chỉ để tay còn lại có thời gian lục lọi ngăn tủ cạnh giường và tìm ra cây kim chích mụn.

Đó là thứ sắc nhọn duy nhất ở đây.

Tôi siết chặt cây kim, đâm thẳng mũi nhọn về phía mắt hắn.

Âm thanh khe khẽ của da thịt bị xuyên thủng vang lên.

Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra, thứ tôi đâm trúng không phải là mắt hắn. Mà là lòng bàn tay của hắn, kịp thời chặn mũi kim lại.

Phản xạ của hắn quá nhanh. Và đau đớn như vậy mà hắn không thốt lên một tiếng nào.

Mọi kế hoạch tôi tính toán trước đó, tưởng rằng sẽ chiếm thế thượng phong, cuối cùng vẫn không thể gây tổn thương chí mạng cho hắn.

Khi tôi còn đang hoảng loạn, hắn dùng bàn tay bị xuyên qua bởi cây kim chích mụn để giữ chặt tay tôi.

Sức mạnh của hắn như kìm sắt, siết chặt không buông.

Rồi hắn kéo mạnh về phía trước, khiến tôi bị hất văng ra ngoài, mất thăng bằng trong nửa giây trước khi rơi xuống đất.

Rầm!

Tôi đập mạnh vào cạnh giường, xương sườn va vào góc gỗ cứng của chiếc giường.

“Bốp!”

Tiếng va chạm khô khốc, kèm theo cơn đau nhói thấu xương.

Tôi đau đớn đến mức chỉ có thể co quắp người trên sàn, run rẩy, không thể phát ra một tiếng kêu nào.

Ngay sau đó, tôi nghe tiếng hắn từ trên giường bước xuống, ném cây kim chích mụn xuống đất, rồi từng bước tiến lại gần tôi.

“Dư Tiểu Đào, đừng chống cự nữa.”

Hắn bước đến gần, cúi người xuống và túm lấy tóc tôi.

“Được hiến tế cho chủ nhân là vinh dự của cô.”

“Nhưng, chưa xong đâu.”

Tôi nghiến răng, lẩm bẩm.

“Đừng cố vùng vẫy nữa.” Hắn nói.

Nhưng tôi nhắc lại một lần nữa, vừa để tạo khí thế, vừa để chống lại cơn đau.

“Tôi nói, chưa xong đâu!”

Ngay lúc đó, trước mắt tôi bỗng xuất hiện ánh sáng.

Tôi dùng điều khiển thông minh trên điện thoại để bật tất cả đèn trong nhà.

Sau nửa giờ tối tăm, ánh sáng bỗng chốc bừng lên, ngay cả đôi mắt tôi cũng cảm nhận rõ rệt sự sáng sủa.

Hắn, một người bình thường, không thể nào mở mắt ngay lập tức sau một khoảnh khắc sáng như vậy.

Quả nhiên, tay hắn kéo tóc tôi đã buông lỏng.

Tôi nhanh chóng đánh bật tay hắn, quay người lại, vội vã lao ra khỏi phòng ngủ và nhanh chóng kéo cửa phòng lại.

Sau đó, tôi dùng cả tay và chân, phá hỏng tay cầm cửa.

Đây là chiêu thức học được từ phim ảnh.

Khi tay cầm cửa bị phá hỏng, từ trong lẫn ngoài đều không thể mở được cửa dễ dàng.

Tôi nghe thấy tiếng hắn đâm vào cửa, nhưng không thể mở được.

Tôi không dừng lại nữa. Lướt qua phòng khách, tôi xô đổ mọi thứ, từ ly tách đến bàn ghế, rồi chạy ra ngoài cánh cửa chính.

Bình luận

Trả lời

Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Email: [email protected]
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net

About Us

Tu tiên ta đắc đạo lúc nào chẳng hay!
Nền tảng nội dung số chất lượng cao
Ngày thành lập: 10/10/2024