Chương 4
4.
Anh ấy lúc này đã không còn chút sắc máu, toàn thân đã bị hút cạn máu, chỉ còn lại vài chiếc xương sườn rõ mồn một. Ruột gan của anh ấy lòi ra một nửa, thảm thương không nỡ nhìn.
Tôi sợ đến mức gan mật rụng rời, thậm chí không dám thở mạnh.
Nhưng chẳng ngờ, trong lúc hoảng loạn, tôi vô tình giẫm lên một cành cây khô.
Tóc gáy tôi dựng đứng, muốn bỏ chạy nhưng đôi chân không thể nhấc lên.
Trong nỗi sợ tột cùng, tôi nghe thấy tiếng “phập” của dao đâm.
Qua những bụi cây thưa thớt, tôi nhìn thấy cô ta bổ đôi một người. Người đó, là đại tế sư nổi tiếng khắp làng!
Cô ta mổ phanh cơ thể của tế sư, móc lấy trái tim, nhét từng miếng vào miệng mình, nhai nghiến ngấu, máu đỏ tươi chảy ròng ròng từ khóe miệng.
Sau đó, cô ta nhét một thứ đen sì còn đang đập vào chỗ trống trong lồng ngực của tế sư, dùng sợi chỉ kỳ lạ trong tay để khâu cơ thể bà ấy lại từng chút một.
Trong suốt quá trình đó, tế sư như thể đang ngủ, không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Tôi thấy cô ta cúi sát vào tai của tế sư, nói nhỏ vài câu. Tế sư không chút biểu cảm, tay chân cứng đờ, bước đi theo hướng cô ta chỉ định.
Tôi không dám thở mạnh, sợ rằng sẽ tự đẩy mình vào chỗ chết lần nữa.
Mãi đến khi cô ta khuất khỏi tầm nhìn, tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm. Nhưng giây sau, tôi lại kinh hãi tột độ.
Sau lưng cô ta, xuất hiện thêm một hàng dấu chân không thuộc về con người.
Lời nhũ mẫu từng nói bỗng vang lên bên tai tôi: “Đêm nay, nhất định phải cẩn thận.”
Tôi bất giác ngẩng đầu, kinh hoàng nhận ra đêm nay chính là đêm trăng tròn nhất trong năm!
—
Ngày hôm sau, mặt trời còn chưa mọc, từ bên ngoài đã vọng lại tiếng khóc xé lòng.
Có người dân trong làng phát hiện ra thi thể của đại tế sư ở bên bờ sông, nghe nói bà ấy tối qua trượt chân rơi xuống sông và không may chết đuối.
Tôi nghĩ lại những chuyện xảy ra tối qua, lòng còn đầy sợ hãi, tim đập thình thịch.
Sau khi người dân trong làng lo liệu xong hậu sự cho đại tế sư, họ kéo đến nhà tôi. Tôi biết họ đến vì điều gì, trái tim như nhảy lên đến cổ họng.
“Cụ Cố à, con trai ông lần này thật sự đã tích đức lớn rồi. Nếu không nhờ Cố Minh xuống sông tìm thấy bà ấy, e rằng bà ấy chết cũng không nhắm mắt.”
Tôi giật mình kinh hãi, toàn thân run rẩy.
Chưa kịp thoát khỏi nỗi sợ hãi khủng khiếp đó, một giọng nói quen thuộc đến lạ vang lên, buộc tôi phải đối mặt với thực tại khó tin.
“Đây cũng là nhờ sự đồng lòng của mọi người trong làng. Đại tế sư không còn nữa, tôi thật lòng đau xót. Để linh hồn của bà ấy trên trời được an nghỉ, tôi đề nghị tối nay chúng ta giết gà, mổ dê, cầu mong bà ấy phù hộ cho làng ta mãi được hưởng phúc.”
Trước mắt tôi, Cố Minh dường như đã trở thành một con người khác. Trước đây, anh ấy đâu phải là người nói năng lưu loát như thế này. Cảm giác rất lạ, mà lại không nói rõ được.
Thẩm Nguyệt bưng ra một đĩa trái cây tươi, mời mọi người dùng, còn thân thiết khoác tay Cố Minh. Cố Minh trước mặt mọi người trêu ghẹo Thẩm Nguyệt, khiến những người xung quanh không nhịn được bật cười, “Cố Minh, hai vợ chồng cậu đủ rồi đấy! Đây còn có mấy người độc thân đang nhìn kia kìa.”
Ngoài cha mẹ tôi nhìn Cố Minh bằng ánh mắt không thể tin nổi, thì những người khác vẫn đối xử với anh ấy như trước, như anh em thân thiết.
Cố Minh của ngày xưa vốn ít nói, nay lại trở nên hoạt ngôn lạ thường.
Nhìn cách Cố Minh thân thiết với Thẩm Nguyệt, nếu là người ngoài, chắc sẽ buông lời chua chát. Nhưng nếu họ biết những gì đã xảy ra trong nhà chúng tôi, chắc chắn sẽ thấy tất cả đều đặc biệt quái dị.
Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net
Trả lời
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.