3.
Sau sự kiện ở phòng y tế, Tiểu Mẫn cố gắng giữ khoảng cách với căn phòng ấy mỗi khi có thể.
Nhưng dù có cố lảng tránh, cô vẫn không thể tránh khỏi những lần phải qua lại vì công việc.
Từ đó, những chuyện kỳ lạ không chỉ xảy ra trong phòng y tế mà còn lan dần ra khắp khu vực nhà máy, như thể những linh hồn nơi đây đã thức tỉnh và bắt đầu bám víu vào từng ngóc ngách của công ty.
Một đêm, vào lúc trời đã khuya, công nhân ca đêm hối hả làm việc để hoàn thành đơn hàng gấp. Bất ngờ, cả xưởng chìm vào bóng tối khi toàn bộ hệ thống điện đột ngột mất nguồn.
Tiểu Mẫn cùng các nhân viên kỹ thuật cố gắng tìm cách khắc phục sự cố. Khi ánh sáng cuối cùng từ chiếc đèn pin của Tiểu Mẫn soi vào góc phòng, cô thoáng thấy một cái bóng lướt qua hành lang phía trước.
Cô ngỡ rằng đó là một người công nhân đang kiểm tra máy móc, nhưng khi đèn sáng trở lại, không thấy bóng dáng ai.
Những ngày sau đó, tiếng rì rầm, tiếng bước chân lạ thường và cả tiếng nức nở vang lên từ những hành lang vắng trong nhà máy vào lúc khuya.
Một đồng nghiệp của Tiểu Mẫn, Cao Lãng, kể rằng anh đã nghe thấy tiếng thì thầm ngay bên tai mình khi đang làm việc một mình tại xưởng.
Âm thanh đó rất mơ hồ, nhưng lại giống như lời oán than, văng vẳng như tiếng người vừa xa vừa gần, rõ ràng đến mức khiến anh dựng tóc gáy.
Đó là câu nói mà Tiểu Mẫn từng nghe: “Giải thoát… giải thoát chúng tôi…”
Sau lần đó, Cao Lãng trở nên trầm lặng và ít nói hẳn đi.
Ban đêm, anh luôn thấy ác mộng, mơ thấy mình đi trong khu nghĩa địa cũ, lạc lõng giữa hàng trăm ngôi mộ phủ cỏ dại, như thể bị lạc vào một thế giới khác.
Những ngôi mộ ấy không tên, không người chăm sóc, và mỗi khi anh đến gần một ngôi mộ, bỗng có một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy chân, kéo anh xuống dưới lòng đất.
Anh thức giấc với cơ thể mệt mỏi rã rời, như thể ác mộng đó đã rút cạn sức lực của anh.
Những câu chuyện ma quái về những hồn ma vất vưởng lan nhanh khắp nhà máy, khiến không ít công nhân cảm thấy bất an.
Ý Hoa – Một công nhân khác trong nhà máy kể rằng có lần chị đứng xếp hàng ở khu vực kiểm tra chất lượng sản phẩm, nhưng bỗng nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo dài trắng, tóc xõa phủ kín khuôn mặt, đi thong thả dọc hành lang.
hị kinh hãi hét lên, thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng khi mọi người quay lại nhìn, hành lang chỉ còn trống không.
Những chuyện kỳ bí cứ tiếp diễn, và không ít lần Tiểu Mẫn tự hỏi liệu các linh hồn đó có đang cố gắng liên lạc để cầu cứu cô và mọi người trong nhà máy.
Một ngày, cô quyết định đến gặp người bảo vệ già – ông Lâm, người đã làm việc ở đây từ những ngày đầu nhà máy xây dựng.
Ông Lâm nhấp ngụm trà, trầm ngâm kể lại rằng khi khu công nghiệp khởi công, có 1 số ngôi mộ đất thấp quá trải qua mưa gió và không còn người nhà vun đắt nên có lẽ đã bị bỏ quên mà đội thi công không biết đã cho máy móc làm việc san lấp lên trên.
Ông kể đã từng nghe thấy tiếng gọi vọng lên từ dưới nền đất, những tiếng kêu cứu mà ông cố lờ đi nhưng lại cứ đeo bám trong tâm trí.
Ông nhìn Tiểu Mẫn, đôi mắt nặng trĩu, thở dài nói:
“Có những thứ mình không thấy không có nghĩa là nó không tồn tại.”
Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net
Trả lời
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.