Skip to main content
Thế giới truyện tiên hiệp
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 2

6:07 chiều – 13/01/2025

Một buổi tối nọ, khi ca làm đã gần kết thúc, một công nhân trong tổ của cô bị sốt đột ngột. Không chần chừ, Tiểu Mẫn bước vội về phòng y tế, mặc dù trong lòng có chút bất an vì phải vào nơi ấy khi đêm muộn.

Cửa phòng y tế như cũ, cũ kỹ và kẽo kẹt khi mở ra, ánh đèn vàng vọt chiếu sáng nửa vời.

Cô mở tủ lấy thuốc, bất giác phát hiện một tấm gương treo trên tường bên trái, thứ mà trước nay cô chưa bao giờ để ý đến.
Nhìn vào gương, cô bỗng giật mình.

Trong tấm gương phản chiếu, đằng sau cô, một bóng người mờ mờ xuất hiện trong bộ áo trắng nhàu nhĩ, với đôi mắt trắng đục, như đang chăm chú nhìn vào cô.

Tiểu Mẫn cảm giác toàn thân lạnh ngắt, nhưng không dám quay đầu lại.

Tim đập thình thịch, cô cắn môi, dồn hết can đảm để ngoái nhìn về phía sau, nhưng tất cả chỉ là khoảng không tĩnh lặng.
Cô thở phào, nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác do căng thẳng gây ra.

Nhưng ngay khi cô quay lại nhìn vào gương, bóng người ấy lại xuất hiện, lần này rõ ràng hơn, khuôn mặt u buồn và ánh mắt thăm thẳm.

Miệng người ấy mấp máy, nói gì đó nhưng không phát ra tiếng, chỉ một chút nữa là Tiểu Mẫn gần như nghe được câu chữ ấy. Cô chỉ nghe rõ một từ: “Giúp…”
Cố kìm nén sợ hãi, Tiểu Mẫn đóng cửa tủ thuốc thật nhanh, định bước ra khỏi phòng y tế.

Nhưng ngay khi cô đặt tay lên tay nắm cửa, cánh cửa đóng sập lại một cách kỳ lạ. Cô cố gắng xoay tay nắm, nhưng cánh cửa như có ai giữ chặt.
Đúng lúc ấy, Tiểu Mẫn nghe rõ ràng hơn tiếng thì thầm bao quanh: “Chúng tôi không được an nghỉ… Mộ phần bị lấp vùi… Giúp chúng tôi…”

Một dòng lạnh sống lưng chạy dọc khắp cơ thể cô, cô hiểu rằng những bóng ma này chưa thể siêu thoát.

Những linh hồn vô danh, bị chôn vùi dưới nền nhà máy, vẫn còn vất vưởng, khao khát sự giải thoát.

Trong cơn hoảng loạn, Tiểu Mẫn hét lên cầu cứu, và cánh cửa bỗng mở tung ra như có ai ném mạnh.

Cô ngã nhào ra ngoài, thở dốc, toàn thân run rẩy.
Sáng hôm sau, với khuôn mặt tái nhợt, Tiểu Mẫn kể lại câu chuyện với ban lãnh đạo, nhưng chẳng ai tin cô.

Một số đồng nghiệp lắng nghe trong vẻ kinh hãi, nhưng khi cô kể xong, ai nấy đều chỉ lặng im.

Những lời khẩn cầu từ phía dưới mặt đất, những linh hồn còn bị mắc kẹt nơi đây – chỉ có cô là người thực sự nghe thấy.
Từ đó, mỗi khi bước vào phòng y tế, Tiểu Mẫn đều nhắm mắt và cầu nguyện.

Cô thầm mong những linh hồn bất an ấy sẽ sớm được giải thoát, để phòng y tế không còn là nơi ám ảnh đầy sự lạnh lẽo và u uất nữa.

Câu chuyện về phòng y tế, từ một truyền thuyết mơ hồ, đã trở thành nỗi sợ thật sự trong lòng Tiểu Mẫn.

Bình luận

Trả lời

Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Email: [email protected]
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net

About Us

Tu tiên ta đắc đạo lúc nào chẳng hay!
Nền tảng nội dung số chất lượng cao
Ngày thành lập: 10/10/2024