Chương 6
6.
Đội trưởng Lâm lúc này vội vã bước vào:
“Cố Yên, bưu kiện của ông có vấn đề!”
“Đội trưởng Lâm, ý anh là gì?”
Đội trưởng Lâm cẩn thận nhặt chiếc hộp dưới đất lên, cố gắng không làm hỏng vết máu.
“Bác bảo vệ vừa phát hiện tay mình dính đầy m/áu.”
Cha đỏ mặt tía tai:
“Chắc chắn lại là chiêu trò của Cố Niệm! Cả ngày bày trò hù dọa ai chứ!”
Đội trưởng Lâm đeo găng tay, chậm rãi mở hộp.
Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cha, cuối cùng cha cũng sắp phát hiện ra rồi sao?
Nhưng khi hộp mở ra, bên trong chỉ có một chiếc nhẫn nhỏ dính máu.
Chiếc nhẫn này là món quà sinh nhật duy nhất cha từng tặng tôi, cũng là món đồ phụ kiện miễn phí khi cha mua váy cao cấp cho chị họ.
Sau đó, cha nhận được tin nhắn từ số điện thoại của tôi:
“Cha yêu quý, cha có thích món quà con tặng không?”
Ngay lập tức, cha nổi trận lôi đình, không tiếc lời mắng nhiếc tôi qua điện thoại:
“Cố Niệm! Mày đúng là cặn bã của xã hội!”
“Mày biết bây giờ là lúc nào không? Mà còn đùa kiểu này!”
“Ngay bây giờ! Lập tức! Ngay lập tức gọi lại cho tao!”
“Tao nói cho mày biết, đừng có giả chết nữa! Mau ra mặt xin lỗi cảnh sát! Sau đó bò đến dự lễ đính hôn của Giao Giao ngay!”
Chỉ có Đội trưởng Lâm hành động nhanh nhẹn, liên hệ đội kỹ thuật để định vị điện thoại của tôi. Cuối cùng, tín hiệu cho thấy nó ở căn nhà cũ.
Cha mặt mày xám ngoét, đi theo đội trưởng Lâm:
“Tôi cũng phải đi! Tôi muốn tận mắt thấy con nghiệt súc này đã phạm phải tội ác tày trời gì!”
“Tôi muốn đích thân đưa con súc sinh độc ác này vào tù!”
Cha tôi đã một mực tin rằng tôi chính là kẻ giết người rồi phi tang xác.
Nhưng cha ơi, những chuyện này không phải con làm đâu.
Bởi vì… con đã chết từ lâu rồi mà!
Cảnh sát nhanh chóng bao vây căn nhà cũ.
Cha tôi cầm loa gào thét, “Cố Niệm! Mày là đồ súc sinh! Tuổi nhỏ mà đã tàn độc như vậy! Mau ra đây nhận tội! Tao thật hối hận khi ngày mày được sinh ra, tao không bóp chết mày!”
Thứ đáp lại ông chỉ là tiếng gió thổi.
“Nó chắc chắn là sợ tội mà bỏ trốn!”
Cha khẳng định chắc nịch, rút chìa khóa ra mở cửa.
Một mùi máu tanh nồng nặc xộc vào, xen lẫn với mùi thối rữa ghê tởm.
Cha tôi khinh miệt liếc nhìn những bức ảnh của tôi treo đầy trong phòng khách, hận không thể đập nát tất cả.
Những bức ảnh này là do bà nội treo khi bà còn sống.
Lúc đó, bà bị bệnh Alzheimer, để không quên tôi, bà đã dán đầy ảnh của tôi khắp nhà.
Nghĩ đến bà nội, tôi không kìm được mà cay sống mũi.
Cảnh sát nhẹ nhàng tiến lên lầu, hướng về phía nhà tắm – nơi mùi hôi thối phát ra nồng nặc nhất.
Khi cửa phòng tắm được đẩy ra, tất cả mọi người đều sững sờ trong giây lát.
Máu… rất nhiều máu, một màu đỏ rợn người hiện ra trước mắt.
Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net
Trả lời
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.