Skip to main content
Thế giới truyện tiên hiệp
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 2

3:18 chiều – 13/01/2025

2.

Tôi ôm tiền chạy vội về nhà, muốn kể với vợ chuyện vừa xảy ra. Tôi thậm chí muốn trốn vào tủ quần áo để tìm một chút cảm giác an toàn, nhưng trong nhà chỉ còn lại tiếng thở và nhịp tim của tôi.

Vợ tôi không biết đã đi đâu.

Tôi như con sư tử điên cuồng, đi qua đi lại trong nhà. Đột nhiên, tôi nhìn thấy ổ khóa trên cửa nhà vệ sinh, thứ mà mỗi tối vợ tôi đều khóa lại.

Không hiểu sao cô ta cứ nhất quyết khóa cửa này. Ai mà đi vệ sinh còn phải mở khóa trước, lỡ hôm nào cần gấp thì chẳng phải…

Hai mươi phút sau, vợ tôi trở về, trên người vẫn đeo tạp dề, vén góc tạp dề lên lau tay.

Bộ dạng quê mùa xấu hổ ấy càng làm tôi tức giận.

Tôi tát mạnh một cái khiến cô ấy ngã xuống đất, rồi giơ chân đá thêm, trút hết sự bực bội lên cô ta:

“Đồ đàn bà vô dụng, giờ này còn chạy lung tung, sao không chết ngoài đường đi!”

Chưa hả giận, tôi lại đá mạnh vào mông cô ấy thêm vài cái.

Vợ tôi ôm mặt, từ dưới đất chậm chạp bò dậy, cúi đầu run rẩy không dám nhìn tôi, bộ dạng đáng thương ấy thật khó chịu.

Cô ta giải thích rằng, thấy tôi lâu không về, nên định ra ngoài tìm.

Tôi chẳng buồn đôi co, kể hết toàn bộ sự việc vừa xảy ra cho cô ta nghe.

Vợ tôi như bị dọa cho sợ chết khiếp, giọng run rẩy nói:

“Hay là… chúng ta báo cảnh sát đi, anh ra đầu thú đi.”

Đầu thú? Cô muốn tôi vào tù à?

Cơn giận trong tôi lại bùng lên, tôi đứng phắt dậy, lao vào cô ta, đấm đá không ngừng.

“Tao vào tù rồi thì mày tự do đúng không? Mày muốn tao chết? Muốn ôm tiền bỏ trốn với thằng khác đúng không?”

“Đầu thú cái con mẹ mày!”

Vợ tôi lại bắt đầu khóc.

Tôi gầm lên:”Đồ xui xẻo, không được khóc!”

“Tao bảo mày nghĩ cách khác đi.”

Vợ tôi run run đáp:”Hay là… chúng ta lén đem ông ấy đi chôn?”

Lúc này, dường như chỉ còn cách đó mà thôi.

Tôi định để cô ta làm việc này, nhưng nhìn dáng vẻ như con chó chết nằm bẹp dưới đất của cô ta, tôi nghĩ để cô ta đi e rằng lại sinh chuyện.

Vừa chập tối, xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng ve kêu, duy nhất ánh trăng cao treo lơ lửng lạnh lẽo dõi nhìn cõi nhân gian.

Rượu vào tăng can đảm, tôi lại lần nữa trèo vào sân nhà lão Triệu, cố ép bản thân không nhìn đến xác ông ta.

Tôi nhổ hết đám củ cải trong vườn, cầm lấy xẻng đào một hố sâu đủ để chôn một người.

Bước tiếp theo là kéo xác lão Triệu vào hố.

Nhưng vừa chạm mắt với đôi mắt chỉ còn tròng trắng của lão, chân tôi bủn rủn, ngã ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển, cố gắng giữ bình tĩnh. Trong đầu tôi chỉ có một câu lặp đi lặp lại không ngừng: “Tôi giết người rồi.”

Tôi thừa nhận mình là kẻ lười biếng, vô dụng, nhưng những việc vượt ngoài vòng pháp luật như thế này, tôi chưa từng nghĩ sẽ xảy ra với mình.

Tôi tự tát hai cái vào mặt để lấy lại tinh thần. Nhắm mắt nhắm mũi bước tới, vác xác lão Triệu ném vào hố, lấp đất, tất cả diễn ra nhanh gọn.

Để che giấu, tôi còn trồng lại củ cải lên mặt đất.

Đảo mắt quan sát xung quanh, xác nhận rằng trời tối gió lớn, không ai phát hiện.

Làm xong mọi việc, tôi trở về nhà. Dù trong lòng rối như tơ vò, nhưng sự căng thẳng thần kinh cả đêm cộng với sức lực cạn kiệt cũng khiến tôi thiếp đi.

Bình luận

Trả lời

Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Email: [email protected]
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net

About Us

Tu tiên ta đắc đạo lúc nào chẳng hay!
Nền tảng nội dung số chất lượng cao
Ngày thành lập: 10/10/2024