7.
Tôi sững người tại chỗ, đầu óc ù ù như muốn nổ tung.
Đàm Yên đứng dậy, lại ôm chầm lấy tôi:”Trương Lâm, thực ra người em luôn yêu là anh. Năm đó, chính mẹ em ép buộc bằng cách tự sát, em mới bất đắc dĩ phải chia tay anh. Nếu em không thật lòng yêu anh, thì bây giờ em đã có tiền, có sắc, cần gì phải tìm đến anh nữa?”
Cô ấy nói với vẻ chân thành, khiến tôi có chút cảm động.
Đàm Yên nhón chân hôn tôi, đôi môi để lại dư vị thơm ngọt.
Tôi không kiềm chế được, quên đi tất cả mà đáp lại nụ hôn của cô ấy.
Ngọn lửa bùng cháy, rất nhanh chúng tôi đã ngã xuống giường, quần áo vứt tung tóe khắp nơi. Khi chỉ còn cách một bước cuối cùng, điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Là Triệu Phúc Kim gọi đến, cô ấy nói muốn mang quần áo đến cho tôi. Vừa nói cô ấy vừa bảo đã đến gần cửa nhà tôi rồi.
Tôi vội vàng đứng dậy mặc quần áo, còn Đàm Yên thì tỏ vẻ không hài lòng, bĩu đôi môi nhỏ nhắn đầy quyến rũ.
Hôm nay, Triệu Phúc Kim mặc một bộ Hán phục màu đỏ, làm tôn thêm làn da trắng như ngọc của cô ấy. Tóc cô ấy búi cao, cài những trâm ngọc tinh xảo, trông như bước ra từ một bức tranh cổ.
Trước đây, tôi từng nghĩ Đàm Yên rất đẹp, nhưng so với Triệu Phúc Kim, vẻ đẹp của Đàm Yên lại trở nên mờ nhạt. Triệu Phúc Kim thanh thoát, da trắng mịn như sữa, đôi mắt sáng như ngôi sao, cả người toát lên vẻ hoàn hảo, nếu không làm diễn viên thì thật là uổng phí.
Lần nữa nhìn thấy gương mặt ấy, trong lòng tôi dâng lên vô số nghi vấn. Nếu trí nhớ của tôi không lầm, gương mặt này chính là gương mặt trong bức ảnh mà Vương Thực từng gửi.
Triệu Phúc Kim vừa cảm ơn vừa đưa quần áo cho tôi. Tôi nắm lấy bộ quần áo, trong đầu hiện lên hàng loạt suy nghĩ, cuối cùng bật thốt ra:”Cô biết Vương Thực không?”
Triệu Phúc Kim rõ ràng ngẩn người, vẻ mặt ngơ ngác:”Không biết, sao vậy?”
Tôi chăm chú nhìn vào gương mặt ngây thơ của cô ấy, cố tìm ra một chút manh mối, nhưng đáng tiếc tôi không thấy được gì.
Tiễn cô ấy đi xong, Đàm Yên đứng đằng sau tôi từ nãy giờ, đột nhiên lên tiếng:”Ăn mặc kiểu gì thế, trông như yêu tinh.”
“Đừng nói vậy, đó là Hán phục mà. Bây giờ nhiều người thích mặc lắm, vừa đẹp vừa giúp quảng bá văn hóa.”
Nghe tôi bênh vực Triệu Phúc Kim, Thẩm Yên lập tức giận dỗi, cầm túi xách bỏ đi.
Tôi cảm thấy đói bụng, liền pha một bát mì ăn liền, bật tivi lên.
Trên tivi đang phát một bản tin thời sự. Có một cậu ấm nhà giàu gặp tai nạn giao thông và tử vong.
Camera an ninh ghi lại cảnh đen trắng, tôi vừa nhìn đã nhận ra đó chính là con trai của giám đốc nhà máy.
Hắn ta lao lên đường cao tốc như kẻ điên, rồi bị một chiếc xe hơi màu đen đâm thẳng, m/áu chảy lênh láng.
Chiếc xe con màu trắng phía sau lao đến quá nhanh, không kịp phanh, c/án thẳng qua đ/ầu anh ta.
Hình ảnh ghê tởm đến mức tôi không thể nào nuốt nổi bát mì ăn liền trong tay.
Hôm sau, Đàm Yên lại đến, mang theo hộp cơm tình yêu cô ấy chuẩn bị, là sườn cừu hầm do chính tay cô ấy nấu. Vừa mở ra, mùi thơm ngào ngạt đã lan tỏa khắp nơi.
Trước đây, Đàm Yên chưa bao giờ nấu ăn, vậy mà giờ đây lại làm được món ngon như vậy, khiến tôi vô cùng ngạc nhiên.
Ngày xưa, tôi từng ao ước cô ấy có thể vào bếp nấu cho tôi một bữa, nhưng thế nào cô ấy cũng không chịu. Vậy mà giờ, khi đã chia tay, cô ấy lại làm điều này.
Trong lòng tôi ngổn ngang cảm xúc, chẳng biết phải nói gì.
Ăn xong, tôi chợt nhớ ra ngày mai mình phải quay lại bảo tàng làm việc, trong lòng không khỏi lo lắng.
Đàm Yên nhìn thấu tâm tư của tôi, chủ động hỏi:”Anh gặp khó khăn gì à?”
Tôi do dự một lúc lâu, rồi đột ngột ngẩng đầu nhìn cô ấy:”Đàm Yên, em nói xem, trên đời này có ma không?”
Ban đầu, tôi nghĩ Đàm Yên sẽ chế giễu tôi là kẻ mê tín. Nào ngờ, cô ấy không chỉ không cười, mà còn nghiêm túc nắm lấy tay tôi:”Có phải anh gặp phải thứ gì không sạch sẽ rồi không?”
Nghe cô ấy hỏi vậy, tôi kể hết mọi chuyện từ cái chết của Vương Thực đến những điều kỳ quái ở bảo tàng cho cô ấy nghe.
Đàm Yên nghe xong, sắc mặt tái nhợt, một lúc lâu sau mới trấn tĩnh lại:”Đáng sợ quá… Trương Lâm, trong bảo tàng có rất nhiều thứ được khai quật từ mộ phần, âm khí rất nặng. Mà gương lại là thứ dễ tụ âm khí nhất. Chắc chắn có thứ bẩn thỉu đã bám lấy anh rồi.”
“Vậy tôi phải làm sao?”
Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net
Trả lời
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.