6.
Về đến nhà, tôi tắm rửa qua loa, nhưng nằm mãi vẫn không thể ngủ được.
Mọi chuyện dường như đang đi theo một hướng cực kỳ kỳ lạ. Theo như nhật ký của Vương Thực, cậu ấy đã mở chiếc gương, rồi trong khoảng thời gian trống mấy ngày sau đó, cậu ấy có bạn gái, phát tài, rồi chết thảm.
Còn tôi, đêm qua cũng mở chiếc gương, nhưng nhìn thấy Vương Thực cầu cứu, cùng với “bạn gái” của cậu ấy – Triệu Phúc Kim. Mọi chuyện hiển nhiên đã vượt xa khả năng kiểm soát của tôi.
Sau một biến cố lớn như vậy, tôi cứ nghĩ mình sẽ bị bảo tàng đuổi việc, nhưng không ngờ sáng hôm sau lại nhận được điện thoại từ giám đốc.
“Tiểu Trương, mấy giờ rồi mà cậu còn chưa đến làm?”
“Bảo tàng không sao chứ?” Tôi lo lắng hỏi.
Dù gì cũng là tôi bỏ chạy mà không khóa cửa, còn làm rơi chiếc gương cổ xuống đất.
“Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Mau đến làm đi.”
Tôi ngồi bật dậy, khó mà tin nổi.
Thực sự mà nói, lúc này bảo tôi quay lại làm việc, tôi cảm thấy rất sợ hãi, thậm chí nghĩ đến việc xin nghỉ luôn.
Sau khi đắn đo một hồi, tôi quyết định nói:“Giám đốc, tôi muốn xin nghỉ hai ngày.”
“Được.”
Vì đêm qua không ngủ được, tôi liền tiếp tục nằm ngủ bù cho đến khi bị tiếng gõ cửa đánh thức.
“Ai vậy?”
Tôi vừa mới chuyển đến đây, không có nhiều người biết địa chỉ của tôi.
Không dám tùy tiện mở cửa, tôi cẩn thận nhìn qua mắt mèo. Một bóng dáng vừa xa lạ vừa quen thuộc hiện lên khiến tim tôi nhói lên đau đớn.
Người đứng ngoài cửa, không ai khác chính là bạn gái cũ của tôi – Đàm Yên.
Tôi và Đàm Yên từng yêu nhau từ thời đại học, tốt nghiệp xong thì sống chung. Không nhà không xe, tôi biết cô ấy ở bên mình rất thiệt thòi, nên luôn hết lòng chiều chuộng, cố gắng làm việc chăm chỉ mong có một ngày cả hai sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Cuối cùng cũng leo lên được chức trưởng phòng sản xuất, cứ nghĩ cuộc sống đang dần khởi sắc, nhưng ông trời lại cho tôi một cú sốc lớn.
Đàm Yên có người khác, đòi chia tay. Người đàn ông kia chính là con trai giám đốc nhà máy của chúng tôi.
Tôi không kìm được, đánh cho gã một trận, cũng vì thế mà mất luôn công việc.
Thời gian đó là khoảng thời gian đen tối nhất đời tôi, đến bây giờ nghĩ lại vẫn còn đau.
Ba năm không gặp, tôi không ngờ cô ấy lại xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi đứng như hóa đá, không biết phải làm gì.
Đàm Yên thấy tôi không có phản ứng, lại gõ mạnh vào cửa:“Trương Lâm, anh mở cửa đi, em có chuyện muốn nói.”
Sau một hồi do dự, tôi vẫn quyết định mở cửa.
Không để tôi kịp phản ứng, Đàm Yên lao vào ôm chặt lấy tôi, giọng nói ngọt ngào:“Trương Lâm, em biết anh vẫn còn yêu em mà.”
Thân hình cô ấy mềm mại, mùa hè lại mặc mỏng manh, tôi gần như cảm nhận được từng đường cong quyến rũ.
Đúng lúc tuổi trẻ khí huyết dâng trào, cơ thể tôi không tránh khỏi có phản ứng, nhưng tôi vội đẩy cô ấy ra:“Đàm Yên, em muốn nói gì thì nói đi. Nhưng phải rõ ràng một điều, chúng ta đã chia tay rồi.”
Đàm Yên đi đôi giày cao gót mảnh, tự nhiên bước vào phòng tôi và ngồi xuống mép giường.
“Trương Lâm, lần này em đến là muốn quay lại với anh.” Cô ấy nhìn tôi đầy vẻ tội nghiệp.
“Đừng đùa nữa, em đã kết hôn rồi mà.”
Hai năm trước, tôi đã nghe Vương Thực nói cô ấy lấy người kia, đám cưới tổ chức rất long trọng.
“Hắn chết rồi!”
Tôi giật mình kinh hãi.
“Hắn thực sự chết rồi, không lừa anh đâu. Tối qua bị tai nạn xe. Giờ em đã thừa kế tài sản của hắn, Trương Lâm, chúng ta có tiền rồi, không cần khổ sở nữa.”
Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net
Trả lời
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.