Skip to main content
Thế giới truyện tiên hiệp
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 5

2:30 chiều – 13/01/2025

5.

Trang phục của nhóm lính này có vẻ kỳ quặc, giữa mùa hè lại mặc áo lông chồn, và nói một thứ ngôn ngữ tôi không hiểu nổi.

Tôi nghĩ chắc đây là cảnh cưỡng bức trong phim, lát nữa chắc sẽ có nam chính xuất hiện cứu người.

Để tránh làm hỏng cảnh quay, tôi nấp yên tại chỗ, định chờ họ quay xong mới ra hỏi.

Nhưng đúng lúc này, một tên lính tiến tới, tát mạnh vào mặt cô gái, khiến cô ngã xuống đất. Một tên khác thì nóng lòng lao vào xé rách quần áo cô gái đó.

Cô gái vùng vẫy, khóc lóc thảm thiết, nhưng chúng không mảy may bận tâm, nắm lấy đôi chân nhỏ bé của cô ấy, thô bạo kéo lại.

Chuyện quái gì thế này! Quay phim mà c/hơi thật à?

Tôi nhận ra có điều bất thường. Quanh đây không thấy đạo diễn hay máy quay nào, tôi liền lấy điện thoại gọi 110, vừa lao ra vừa hét lớn.

“Các người đang làm gì đấy! Tôi đã báo cảnh sát rồi, mau cút đi!”

Nhóm lính quay lại, đờ đẫn nhìn tôi, mắt không hề chớp.

Cô gái vội bò dậy, nắm lấy tay tôi rồi chạy đi.

Theo phản xạ, tôi chạy theo cô gái đó, lao qua các ngõ ngách, mãi đến khi nhìn thấy một khu rừng thép hiện lên phía xa.

Lúc này, cô gái mới dừng lại.

Ánh mắt tôi vô thức lướt qua người cô ấy, mặt lập tức đỏ bừng.

Quần áo của cô ấy đã bị đám lính hóa trang như côn đồ xé rách, những thứ không nên thấy cũng đã thấy hết.

Tôi quay đầu đi, cởi áo hoodie của mình và khoác lên người cô ấy:“Xin lỗi, tôi không cố ý.”

Cô ấy khẽ mỉm cười:“Anh không cần xin lỗi, cảm ơn anh vì đã giúp đỡ tôi lúc nãy.”

“Tôi đưa cô về nhà nhé?”

“Không cần đâu, tôi tự về được.” Cô ấy lắc đầu, sau đó chỉ tay về một hướng:“Đi thẳng về phía đó, cứ đi về hướng đông là sẽ đến trung tâm thành phố.”

Tôi lo sợ đám người kia sẽ tiếp tục làm phiền cô ấy, muốn nhờ cảnh sát đưa cô gái ấy về, nhưng khi nhìn điện thoại thì phát hiện rằng số 110 vẫn chưa gọi được.

Tôi định gọi lại thì cô ấy ngăn tôi:“Anh mau về đi, tôi an toàn rồi.”

Dù không an tâm, tôi cũng đành để lại số điện thoại của mình, dặn cô ấy nếu có chuyện gì thì hãy gọi cho tôi.

Cô ấy nói tên mình là Triệu Phúc Kim, sau đó tự mình quay lưng bước vào khu nhà cổ.

Tôi nhìn theo bóng lưng cô ấy một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy rùng mình.

Lúc nãy mải lo lắng cô ấy lâm vào tình cảnh nguy hiểm, tôi không để ý đến chi tiết quan trọng.

Nhớ lại bức ảnh mà Vương Thực từng gửi cho tôi, trong đó có người bạn gái mặc đúng bộ Hán phục giống hệt, và khuôn mặt cũng giống y hệt cô ấy!

Tôi vội vàng bước chân muốn đuổi theo Triệu Phúc Kim, nhưng làm thế nào cũng không thể bắt kịp.

Trong lòng dần dần tràn ngập nỗi sợ hãi, tôi cắn răng, quyết định quay về theo hướng cô ấy chỉ. Quả nhiên không lâu sau, tôi đã đến trung tâm thành phố. Xe cộ đông đúc, tiếng người ồn ào náo nhiệt, mọi thứ vẫn y như thường ngày.

Lúc này, tôi mới hơi yên tâm trở lại.

Bình luận

Trả lời

Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Email: [email protected]
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net

About Us

Tu tiên ta đắc đạo lúc nào chẳng hay!
Nền tảng nội dung số chất lượng cao
Ngày thành lập: 10/10/2024