Chương 4
4.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà xảy ra bao chuyện như vậy, tôi không còn kiểm soát được bản thân mình nữa.
“Chính chị đã g.iết cha mình, đúng không? Tại sao? Chị rõ ràng là một sinh viên đại học có tương lai sáng lạn, tại sao lại chọn quay về ngôi làng này? Chị về đây để g.iết người phải không? Phải chăng chị nhận ra bản thân là một kẻ g.iết người bẩm sinh, có thể tìm thấy khoái cảm từ việc g.iết chóc, nên mới quay về đây?”
Khi Tần Linh g.iết Lưu Quảng Siêu, toàn thân cô ấy toát ra sự khoái lạc đầy khát m.áu. Nếu tôi không có mặt ở đó, có lẽ cô ấy đã lao xuống hút cạn m.áu từ x.ác hắn.
Tần Linh bật cười, nụ cười đầy quái dị.
“Cô đoán không sai đâu, nhưng mà… lần này tôi g.iết người là để bảo vệ cô đó.”
“Cô cũng là con gái, cô phải giúp tôi chứ.”
Lưu Quảng Siêu đã c.hết, nhưng biểu cảm của mọi người lại thờ ơ như khi Tần Đức c.hết.
“Thằng nhãi này vốn là một kẻ vô dụng, chẳng biết đã đắc tội với bao nhiêu người, c.hết cũng không lạ.”
“Đều tại cha mẹ không dạy dỗ tử tế, mới sinh ra thứ đốn mạt như vậy. Cũng may ông bà già hắn c.hết sớm, nếu không giờ lại phải chứng kiến cảnh tóc bạc tiễn tóc xanh.”
…
Tôi nhớ lúc mới đến Thanh Thủy thôn, dân làng nồng hậu, chân chất. Để chào đón tôi, từng nhà mang ra những thứ quý giá nhất trong nhà: trứng gà, gà mái tơ đã nấu chín, cả một xô cá lóc đen bắt từ tự nhiên…
Nhưng giờ đây, họ đứng tụ tập lại với nhau, hờ hững bàn tán về sự sống cái c.hết của người khác, không chút kính sợ hay thương tiếc.
Họ biết kẻ g.iết người là ai, đúng không?
Phản ứng của họ không bình thường chút nào, họ thậm chí chẳng tò mò kẻ g.iết người là ai.
Tại sao họ che giấu kẻ g.iết người?
Tại sao họ dung túng kẻ g.iết người?
Lúc này, tôi vừa muốn làm sáng tỏ mọi chuyện, nếu tất cả là tội lỗi của Tần Linh, cô ấy dĩ nhiên phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Nhưng tôi lại giấu một phần riêng tư trong lòng mình, bởi vì cô ấy đã cứu tôi…
Nếu không có cô ấy, tôi đã mất đi sự trong sạch ở cánh đồng ngô ấy. Không chỉ là tổn thương thân thể, mà còn là bóng tối đeo bám cả cuộc đời.
Cô ấy g.iết người, nhưng cô ấy cũng cứu người.
Vương Mai và Tô Tiểu Hà không tỏ ra chút cảm xúc nào. Từ ngày Vương Mai quay về trong tình trạng toàn thân ướt sũng, miệng cô ấy chỉ không ngừng lẩm bẩm cái tên “Giản Uyển Dục”.
Giản Uyển Dục là ai?
Cô ấy có quan hệ gì với Tần Linh?
Tôi sắp phát điên rồi.
Trưởng thôn đứng trước mặt mọi người hỏi Tô Tiểu Hà có muốn rời khỏi đây không.
Cô ấy chỉ lặng lẽ lắc đầu, không chịu rời khỏi Thanh Thủy thôn.
Người dân trong làng đều nói cô ấy thật rộng lượng, trong tình cảnh này mà không bỏ đi, còn tình nguyện chăm sóc hai mẹ con họ.
Trưởng thôn gọi tôi đến để nói chuyện riêng. Những biến cố xảy ra trong những ngày qua khiến ông ấy trở nên già nua đi rất nhiều, lưng còng xuống.
Ông ấy là một trưởng thôn tốt. Để trẻ em trong làng được tiếp cận nền giáo dục tốt hơn, ông ấy đã nỗ lực thuyết phục dân làng xây dựng một ngôi trường tiểu học.
Tòa nhà ba tầng của trường học trở thành biểu tượng thiêng liêng nhất của ngôi làng này.
Ông ấy thậm chí còn cố gắng để các bé gái trong làng cũng được đi học, thoát khỏi ngọn núi nghèo nàn và sự đau khổ từ gia đình nguyên sinh của mình.
Thế nhưng, một sinh viên đại học mà vị trưởng thôn hết lòng bồi dưỡng hóa ra lại chính là k.ẻ s.át nhân trong làng.
“Ta biết, người g.iết người là Tiểu Linh.”
Ông thở dài, giọng nói đầy vẻ buồn bã và bất lực.
Tôi sửng sốt, thì ra trưởng thôn cũng đoán giống tôi, hoặc có thể nói rằng ông ấy đã biết toàn bộ sự thật.
Ông chắc chắn rằng, Tận Linh chính là hung thủ.
Trong lòng tôi, vừa mong muốn kẻ sát nhân phải bị trừng trị trước pháp luật, vừa không ngừng nhớ lại cảnh cô ấy đã cứu tôi thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm.
Cô ấy giết Lưu Quảng Siêu là để cứu tôi.
Vậy còn Tận Đức thì sao? Giết cha ruột của mình liệu cũng là vì một bí mật nào khác?
Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net
Trả lời
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.