Skip to main content
Thế giới truyện tiên hiệp
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 3

1:45 chiều – 13/01/2025

3.

Màn đêm buông xuống, cả thôn Thanh Thủy dường như bị bóng tối nuốt chửng. Tôi dựa vào ánh trăng mờ nhạt, cẩn thận né tránh những cành cây, vật cản để không phát ra tiếng động khi bước qua.

Trong hơi thở, dù đã rất cẩn thận, tôi vẫn có thể nghe rõ tiếng bước chân của chính mình.

Người dân trong thôn đều rất khá giả, nhà cửa được sơn sửa khang trang. Chỉ riêng nhà của phó thôn Tần Linh vẫn là một căn nhà đất đơn sơ, qua khung cửa sổ mờ mịt, bên trong tối đen như mực.

Tôi đứng bên ngoài rất lâu, không ngừng ngoái lại phía sau, luôn cảm thấy có ai đó đang dõi theo mình từ phía sau.

Nhưng khi quay đầu lại, chỉ thấy một màn đen trống rỗng, hoàn toàn không có ai.

Đột nhiên, trong nhà phó thôn le lói ánh đèn.

Tần Linh ngồi trước bàn trang điểm, chải tóc. mặc bộ đồ ngủ trắng làm thân hình trông thật gầy yếu, như thể một cơn gió thổi qua cũng có thể quật ngã, nhưng mái tóc của cô ta lại rất đẹp, đen mượt và bóng loáng.

Khi người phụ nữ ấy xuất hiện, cảm giác lạnh lẽo sau lưng tôi càng trở nên rõ rệt. Mồ hôi lạnh bất giác thấm ướt lưng áo.

Vì sợ hãi, tôi không kìm được nuốt nước bọt vài lần, cố gắng trấn an bản thân.

Tôi chậm rãi ngoái nhìn về phía sau…

Vẫn trống không. Lần này, tôi nhìn thật kỹ, xác nhận trên con đường không có ai. Chỉ đến khi chắc chắn, tôi mới yên tâm quay lại tiếp tục dõi mắt vào nhà phó thôn.

Nhưng đúng lúc tôi bất ngờ quay đầu, tôi phát hiện một người phụ nữ đang ngồi đó, nhoẻn miệng cười với tôi!

Hóa ra, người ngồi trước bàn chải đầu vốn dĩ không phải Tần Linh, mà chính là người thứ hai mà tôi luôn nghi ngờ.

Khuôn mặt cô ta trắng bệch, đôi môi đỏ thẫm như máu, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm tôi.

Cả người tôi run bần bật, lạnh toát, chưa kịp hét lên thì đã bị ai đó bịt miệng, một cú đánh mạnh khiến tôi ngất lịm đi.

Khi tôi tỉnh lại, đầu đau như búa bổ. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, tôi đã phát hiện một gã đàn ông đang đè lên người mình, giằng xé quần áo tôi.

Ánh trăng mờ nhạt chiếu qua lưng hắn, và tôi nhận ra kẻ kéo tôi đến đây chính là Lưu Quảng Siêu.

Tôi đang ở giữa một cánh đồng ngô hoang vu, bên dưới là lớp cỏ dại rậm rạp xen lẫn những viên đá sỏi thô ráp.

Miệng tôi bị hắn nhét một mảnh giẻ rách, những tiếng kêu cứu tuyệt vọng phát ra không những không giúp được gì, mà còn khiến tên á.c q.uỷ kia thêm phấn khích.

“Giản Hoằng Phi, lão già đó lại đưa cho tao một con bé câm, đến trên giường cũng chẳng biết kêu!”

“Hôm nay tao muốn thử xem mùi vị của đứa học cao có khác gì không.”

Từng mảnh vải trên người tôi rơi rụng dần, tôi tuyệt vọng đến mức nước mắt không ngừng rơi. Vầng trăng lưỡi liềm trên cao như một con q.uỷ d.ữ đang chế nhạo sự bất lực và nhỏ bé của tôi.

Nhưng đột nhiên, Lưu Quảng Siêu, kẻ đang cắn xé tôi, bất ngờ im bặt…

Là Tần Linh! Bà ấy cầm một viên gạch, đôi mắt đỏ rực.

Viên gạch giáng thẳng vào đỉnh đầu Lưu Quảng Siêu. Không dừng lại, cô ấy tiếp tục đập mạnh vào đầu hắn, không ngừng nghỉ, như thể muốn nghiền nát hắn ra.

M.áu bắn tung tóe, thậm chí còn văng lên cả mặt Tần Linh.

Cuối cùng, cô ấy thở phào một hơi mãn nguyện, loạng choạng đứng dậy, rồi lạnh lùng nói với tôi:

“Cút đi.”

Giọng nói của cô ấy hoàn toàn mất đi sự dịu dàng trước đây, chỉ còn lại sự lãnh đạm đáng sợ.

Tôi mạnh dạn giật lấy viên gạch từ tay bà ấy, “bốp” một tiếng, ném nó xuống mương nước không xa, sau đó ra sức xóa sạch những dấu vết mà cô ấy để lại.

“Chị đi trước đi, tôi sẽ xóa sạch dấu vết cho chị.”

Cô ấy g.iết người để cứu tôi, tôi không thể để cô ấy bị lộ. Tôi quyết định sẽ chọn một khu đất cao để chôn xác Lưu Quảng Siêu. Nếu t.hi t.hể bị phát hiện, tôi sẽ đứng ra nhận tội.

Tận Linh nghe xong, lại không vội rời đi. Cô ấy nhìn chằm chằm vào t.hi t.hể Lưu Quảng Siêu, ánh mắt đầy vẻ tham lam, như thể đây là một tác phẩm kiệt tác của mình.

Nhìn một lúc, cô ấy bật cười quái dị, tiếng cười chói tai như muốn xuyên thủng màng nhĩ tôi, khiến tôi nổi da gà.

Cười đến mệt, cô ấy ngồi xổm xuống, sắc mặt đỏ bừng. Lúc này tôi mới nhận ra, Tần Linh chắc cũng trạc tuổi tôi, chỉ là vẻ mặt hằn sâu sự già dặn và khắc khổ.

“Không cần phiền phức như vậy đâu, hắn c.hết rồi thì chẳng gây sóng gió được gì.”

Trong màn đêm tĩnh lặng, giọng nói của cô ấy vang lên, tan dần trong cánh đồng ngô hoang vu.

Bình luận

Trả lời

Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Email: [email protected]
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net

About Us

Tu tiên ta đắc đạo lúc nào chẳng hay!
Nền tảng nội dung số chất lượng cao
Ngày thành lập: 10/10/2024