Chương 2
2.
Sau khi hỏi thăm nơi Giả Linh Linh được chôn cất, tôi từ biệt bà lão và tiếp tục hành trình.
Đường lên núi lần này dẫn tôi ngang qua nhà Linh Linh. Ngôi nhà quả thực rất cũ nát, ở bên ngoài cũng có thể nhìn được vào phía trong qua những khe hở rộng hoác, tôi nhìn qua thì thấy giữa phòng khách, một bức di ảnh đen trắng của Linh Linh được treo phía trên. Nhìn tấm ảnh, gương mặt trẻ trung và nụ cười hồn nhiên của cô ấy như đang vẫy chào, tôi không kìm được nước mắt. Một cuộc đời còn chưa kịp tận hưởng thế giới tươi đẹp này…
Tôi muốn vào thắp nén hương cho Linh Linh. Đứng ngoài cửa, tôi gọi nhiều lần, cuối cùng một người phụ nữ dáng hơi mập, ăn mặc lôi thôi bước ra.
Khi nghe tôi giải thích lý do đến, bà ấy lạnh lùng đáp:”Cô đến đây làm gì? Không có việc thì đừng quấy rầy người khác!”
Chưa kịp nói thêm, bà ta đã đóng sầm cửa lại.
Tôi đứng lặng trước ngôi nhà tồi tàn ấy, trong lòng tràn ngập suy nghĩ. Gia đình Linh Linh khó khăn đến mức này, vậy mà vẫn cố gắng cho cô ấy học hành. Hẳn là họ phải yêu thương cô ấy lắm, chắc hẳn đau lòng lắm nên mới cư xử như vậy…
Tiếng một phụ nữ lớn tuổi vang lên kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ:”Giả thím, ra đây đánh bài đi, còn thiếu một chân!”
“Đến ngay, đến ngay!” Bà ấy cười tươi, bước ra khỏi nhà, vẻ mặt vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi thấy kỳ quặc và khó hiểu vô cùng.
Tôi tiếp tục leo lên nghĩa trang nơi Linh Linh được c.hôn cất. Nhưng khi đến nơi, tôi giật mình nhìn ngôi mộ của cô ấy đã bị đào bới. Q.uan tài bị mở tung, bên trong trống rỗng không còn t.hi thể. Xung quanh, những mẩu tiền giấy rải rác khắp nơi, lạnh lẽo trong gió núi.
Nhìn nắp q.uan t.ài đặt bên cạnh, lòng tôi đau xót không nói nên lời. Các bà lão trong làng kể lại rằng, sau khi t.hi t.hể của Linh Linh biến mất, cảnh sát đã đến điều tra nhưng không tìm ra manh mối. Dân làng bắt đầu đồn đại rằng x.ác c.hết đã sống lại để báo thù, từ đó nếu như không có việc gì thì không ai dám bén mảng đến nghĩa trang.
Trở lại đầu làng, tôi thấy các bà lão vẫn ngồi tụ tập. Họ tiếp tục bàn tán về cái c.hết của Linh Linh, rồi một bà lão tóc bạc cảm thán:”Thật đáng tiếc, từ khi Linh Linh mất, Giả thím không còn tiền để đánh bài nữa, chắc sẽ khó sống lắm.”
Tôi ngạc nhiên:”Nhưng Linh Linh chỉ là sinh viên thôi mà, cô ấy lấy đâu ra tiền cho gia đình?”
Một bà khác xen vào:”Trường học của các cháu đâu chỉ miễn học phí, học giỏi còn được thưởng nữa cơ mà!”
Tôi khựng lại. Thành tích của Linh Linh ở trường chỉ ở mức trung bình, làm sao cô ấy có học bổng? Cô ấy chưa từng vay tiền, mà sao lại dư dả đến mức chu cấp ngược lại cho gia đình?
Tôi lặng người nhớ lại. Đôi lần Linh Linh mua sắm nhiều đồ ăn ngon và quần áo đẹp mà không rủ tôi. Cô ấy cũng không nói gì về việc có bạn trai… Chẳng lẽ…?
Tôi lắc đầu xua đi suy nghĩ không hay. Không, Linh Linh không phải người như vậy.
….
Khi trời bắt đầu tối, tôi quyết định xuống núi và chờ ngày mai quay lại. Đường núi khó đi, xung quanh tối đen như mực, tiếng chim kêu và gió rít khiến lòng tôi bất an.
Bất ngờ, một bóng đen lao ra chắn lối đi. Tôi giật mình hét lên.
“Chị là bạn của chị Linh Linh à?” Giọng nói non nớt vang lên. Đó là một cậu bé chừng mười tuổi, mặc đồ rách rưới và đeo mặt nạ Tôn Ngộ Không.
“Đúng vậy, chị là bạn thân của chị ấy.” Tôi cố gắng trấn an mình và đáp nhẹ nhàng.
“Ngày chị Linh Linh c.hết, em thấy chị ấy và dì Giả đi lên hồ nước phía sau núi.”
Tôi sững người. “Em nghi ngờ cái c.hết của Linh Linh có liên quan đến mẹ cô ấy sao?”
Cậu bé gật đầu, cúi đầu thấp, như đang sợ hãi điều gì.
“Dì ấy hay đánh chị Linh Linh, còn lấy tiền học phí của chị ấy nữa. Em nghe chị Linh Linh khóc, nói không biết làm sao để có tiền đóng học phí.”
Tôi vỗ vai cậu bé, hứa:”Chị sẽ tìm hiểu rõ chuyện này. Chị sẽ tìm t.hi t.hể của Linh Linh và giúp cô ấy được an nghỉ.”
Cậu bé rời đi, bóng dáng nhỏ bé khuất dần trong bóng tối. Lòng tôi như thắt lại. Linh Linh luôn vui vẻ, lạc quan, chưa bao giờ nhắc đến khó khăn của gia đình. Nhưng đằng sau nụ cười ấy là điều gì?
Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net
Trả lời
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.