Chương 1
1.
Biết tin bạn thân đột ngột qua đời, tôi lập tức về quê cô ấy để tìm hiểu sự thật.
Bạn cùng phòng ký túc xá của tôi, Giả Linh Linh, sau kỳ nghỉ lễ không thấy quay lại trường. Tôi gọi điện thì số thuê bao không liên lạc được. Vài ngày sau, trường thông báo cô ấy đã qua đời do đuối nước.
Tôi không thể tin được. Linh Linh là thành viên đội bơi của trường, khả năng bơi lội rất tốt. Cô ấy từng nói nếu không bơi vài vòng mỗi tuần, cô ấy sẽ cảm thấy không khỏe. Việc cô ấy bị đuối nước nghe thật vô lý.
Tôi tìm cách liên lạc với gia đình Linh Linh qua số điện thoại giáo viên cung cấp. Nhưng khi gọi, giọng nói ở đầu dây bên kia lạnh lùng bảo đừng làm phiền và nhanh chóng cúp máy.
Khi cùng sống ở ký túc, Linh Linh luôn chăm sóc tôi tận tình. Ngày tôi bị viêm ruột thừa, không có người thân bên cạnh, cô ấy đã ở bệnh viện cả ngày lẫn đêm chăm sóc tôi. Chúng tôi từng hứa sẽ mãi là bạn thân. Vì vậy, khi nghe tin cô ấy qua đời, tôi quyết định về quê để tiễn đưa cô ấy lần cuối.
Sau hành trình dài vất vả, từ tàu cao tốc, xe buýt, đến xe của người quen, tôi cuối cùng cũng đến được chân núi quê cô ấy. Linh Linh từng kể, ngôi làng của cô nằm giữa sườn núi, phong cảnh rất đẹp. Nhưng giờ đây, tôi chỉ cảm thấy đau lòng. Người bạn thân thiết đã không còn.
Tôi để hành lý lại khách sạn nhỏ dưới chân núi rồi bắt đầu leo lên thôn. Đi được nửa đường, mồ hôi đã túa ra như tắm, tôi thấy tấm bia đá khắc hai chữ “Thôn Hoàng Long”. Làng hiện ra với những ngôi nhà thấp bé, cũ kỹ. Tôi cảm giác nơi đây rất nghèo khó, không ngờ trong xã hội hiện đại vẫn còn những nơi như vậy.
Khi đến đầu làng, tôi gặp vài bà lão đang ngồi phơi nắng. Tôi tiến lại hỏi về Linh Linh. Một bà nói cô ấy đã được chôn cất từ lâu.
“Cháu là gì của cô ấy mà lại đến tận đây cúng bái?” bà hỏi.
“Cháu là bạn học của cô ấy. Nghe nói cô ấy đuối nước, nhưng cháu biết Linh Linh bơi rất giỏi, nên muốn biết chuyện thật sự xảy ra,” tôi đáp.
Một bà khác ngồi gần đó nói thêm: “Nghe đâu cô ấy trượt chân ngã xuống nước. Khi vớt lên, quần áo và sau gáy đều đầy m.áu.”
Nghe vậy, tôi bất giác rùng mình. Một bà lão tóc bạc thì thào, giọng đầy bí ẩn: “Tôi nghe nói Linh Linh bị hại c.hết.”
Tôi sững sờ: “Cảnh sát không điều tra sao? Họ nói gì ạ?”
Bà lão khác chen vào: “Cảnh sát đã đến và kết luận là tai nạn. Nhưng tôi nói thật, cô lên mộ cô ấy mà xem, sẽ biết có chuyện chẳng lành.”
Câu chuyện trở nên kỳ q.uái hơn khi một bà lão béo lặng lẽ từ nãy giờ lên tiếng: “Linh Linh sống lại rồi. X.ác con bé tự bò ra khỏi mộ.”
Tôi hoàn toàn bối rối. Dựa theo lời kể, sau khi Linh Linh được c.hôn cất, mộ của cô bị ai đó đào lên, x.ác cũng biến mất. Người dân trong làng tin rằng Linh Linh c.hết oan, không cam lòng nên quay lại để báo thù.
Tôi hỏi: “Cô ấy có xích mích hay thù oán gì với ai trong làng không ạ?”
Bà lão tóc bạc lắc đầu: “Linh Linh là đứa trẻ tốt. Mỗi lần về quê, nó đều mang đồ ăn ngon cho lũ trẻ trong làng. Ai cũng yêu quý nó.”
Nhưng nếu không có ai thù ghét Linh Linh, tại sao cô ấy lại c.hết một cách kỳ lạ như vậy? Và ai đã trộm x.ác cô ấy? Những câu hỏi không lời đáp xuất hiện trong đầu tôi.
Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net
Trả lời
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.