Skip to main content
Thế giới truyện tiên hiệp
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 2

11:46 sáng – 13/01/2025

2.

Lâm ca là cấp trên của tôi, một kẻ không đứng đắn.

Ông ta đã có vợ con, nhưng vẫn không ngừng tán tỉnh tôi.

Những loại người như vậy, tôi đã gặp không ít. Họ nhìn thấy tôi bị mù, liền nghĩ rằng tôi không thể phản kháng.

Ông ta thường cố tình lợi dụng, vuốt tóc tôi, chạm vào tay tôi, dùng ngón tay vén váy tôi trong phòng trà, thậm chí còn chặn tôi ở chân cầu thang nhà, cưỡng hôn tôi trong thang máy tối tăm.

Lần đó, tôi đã tát ông ta một cái.

Ông ta nói: “Cô có được công việc này không dễ dàng đâu, đừng không biết điều!”

Sáng nay, tôi đã viết một email, kể chi tiết những gì ông ta đã làm với tôi, kèm theo ảnh chụp màn hình các đoạn chat khiếm nhã, và cảnh cáo ông ta đừng tiếp tục nữa.

“Email này chỉ gửi riêng cho anh, nhưng lần sau, tôi sẽ gửi cho toàn công ty.”

Vậy nên hôm nay ông ta đến, có lẽ là để xin lỗi.

Nhưng lúc này, ông ta bỗng trở thành phao cứu mạng của tôi.

“Lâm ca!”

Tôi mở cửa, lao đến ôm chầm lấy ông ta.

“Nhớ anh quá, sao giờ anh mới đến?”

Tôi chưa bao giờ tỏ ra thân mật với ông ta, chưa từng ôm hay mời ông ta đến. Mọi hành động lúc này đều là lời cầu cứu của tôi.

Ông ta sững lại một chút, sau đó cũng ôm lấy tôi: “Tiểu Đào, em sao vậy?”

“Không phải anh nói sẽ mang quà cho em sao? Quà đâu?” Tôi hỏi tiếp.

“Quà?” Ông ta tỏ vẻ bối rối.

“Phải, để trong xe đúng không? Vậy thì…”

Tôi rất muốn nói, để tôi cùng ông ta ra ngoài lấy. Như vậy, tôi có cớ rời khỏi căn phòng này cùng ông ta.

Nhưng làm vậy sẽ khiến hung thủ nổi giận. Khi đó, tôi có thể m.ất m.ạng, và Lâm ca cũng sẽ bị liên lụy.

“Anh mau ra xe lấy đi, lấy xong rồi quay lại!”

Tôi chỉ có thể cố gắng khiến ông ta nhanh chóng đi báo cảnh sát.

“Tiểu Đào…”

Ông ta dường như muốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng càng nói nhiều, càng dễ lộ sơ hở.

“Lâm ca!” Tôi cắt lời ông ta, nắm chặt tay ông ta, lắc mạnh, “Em muốn quà của anh!”

Cùng lúc đó, trong lòng bàn tay ông ta, tôi lặp đi lặp lại ba con số:

110

110

110

Tôi chắc chắn rằng h.ung t.hủ vẫn ở trong căn nhà này, nhưng không biết chính xác hắn đang ở đâu và hắn có thể nhìn thấy bao nhiêu chi tiết.

Vậy nên đây là cách duy nhất tôi có thể truyền tải thông tin một cách an toàn.

Nói xong, tôi đẩy ông ta ra ngoài và đóng cửa lại.

Sau đó, tôi ngồi lại trên ghế sofa, bắt đầu chờ đợi ông ta hiểu ý tôi.

Nhưng một lúc lâu sau, tôi chợt nhận ra rằng hơi thở của hung thủ dường như không còn xuất hiện nữa.

Hắn đâu rồi?

Hắn không còn theo dõi tôi nữa sao?

Đúng lúc tôi đang hoang mang, điện thoại bỗng nhận được một tin nhắn trên WeChat.

Là của Lâm ca.

[Tiểu Đào, em nghĩ rằng, anh sẽ giúp em sao?]

Âm thanh điện tử lạnh lùng của phần mềm hỗ trợ người mù đọc lên tin nhắn Lâm ca vừa gửi cho tôi.

Ý là gì?

Đúng lúc đó, tôi nghe thấy một luồng gió từ phía xa phòng khách, nơi gian bếp. Đó là âm thanh cửa bếp bị mở ra.

Cánh cửa bếp thông thẳng ra mặt ngoài của tòa nhà. Khi mở, gió từ tầng 25 sẽ ùa vào.

Vừa nãy, hắn chỉ trốn trong bếp?

Cánh cửa bếp là cửa kính trong suốt, hoàn toàn có thể nhìn thấy mọi thứ ở cửa chính…

Liệu hung thủ có nhận ra kế hoạch của tôi?

Hơi thở của hắn lại xuất hiện. Nhưng lần này, tôi còn nghe rõ âm thanh ma sát của tất chân trên sàn nhà…

Hắn không còn đứng sau tôi. Mà ở ngay trước mặt tôi.

Tôi như thể cảm nhận được ánh mắt hắn cúi xuống, đầy thích thú nhìn tôi, miệng nở một nụ cười như mèo đang tận hưởng sự hoảng loạn của con chuột.

Lần này, tôi không thể kìm nén được sự run rẩy của mình nữa.

Bình luận

Trả lời

Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Email: [email protected]
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net

About Us

Tu tiên ta đắc đạo lúc nào chẳng hay!
Nền tảng nội dung số chất lượng cao
Ngày thành lập: 10/10/2024