7.
Tôi hiện đã đặt gương ở hướng đông nam, liệu có phải đặt một cái ở tây bắc nữa không?
Tôi tiếp tục hỏi Vũ Nghiên, 【Vũ Nghiên, gương phải đặt ở tây bắc hay đông nam, cậu hiện đang ở đâu vậy?】
“Tiểu Tình! Mau cứu tôi!!”
Vũ Nghiên gửi cho tôi một đoạn âm thanh, nói xong câu này lập tức không còn nghe thấy gì nữa.
Gọi lại không ai bắt máy, tin nhắn cũng không có ai trả lời.
Ngay sau đó, tất cả đèn trong phòng khách và phòng ngủ đều tắt hết.
Lại nghe thấy giọng Lê Trạch Dương trong tai tôi: “Tiểu Tình, tớ đã kiểm tra rồi, trận pháp gọi hồn mà Giang Minh làm cũng chỉ có vậy, ông nội tớ hồi đó còn không coi trọng loại trận pháp này! Vòng tay g.ọi h.ồn dùng để tế sống, nhưng cậu và người phụ nữ đó không có o.án t.hù gì, mục đích của cô ta là Giang Minh, không phải cậu, nên chỉ cần cậu làm đúng theo cách tớ nói, cô ta sẽ không làm phiền cậu đâu!”
Đặt gương ở hướng tây bắc, thắp ba cây nhang.
Hướng tây bắc chính là nhà vệ sinh nhà Giang Minh.
“Dù thấy gì đi nữa, cậu cũng phải giả vờ không thấy, hiểu chưa?”
Tôi gửi tin nhắn đáp lại anh ta, tôi hiểu rồi.
Gương ở hướng tây bắc đặt đúng vị trí trên bồn tắm, tôi lấy nến và thắp nhang.
Khói nhang cuộn lên trong đêm tối, ánh sáng của nến lung linh, và trong gương quả nhiên lại hiện lên người phụ nữ đó.
Đôi mắt đã v.ỡ n.át của cô ta nhìn chằm chằm vào tôi, đứa trẻ trong tay cô ta cũng không còn nguyên vẹn, cũng giống như một đứa trẻ vô tội rơi xuống từ tòa nhà cao tầng.
Cô ta bám chặt vào lưng tôi, nhưng tôi chỉ có thể giả vờ không thấy cô ta.
Giọng Lê Trạch Dương vẫn liên tục vang lên: “Đừng vào phòng của cô ta! Đừng lấy đồ của cô ta!”
Tôi không còn ở trong phòng của cô ta nữa, nhưng cô ta vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt đỏ lòm của cô ta xuyên qua gương lại nhìn thẳng vào tôi.
Lòng không động, mọi thứ đều là vọng niệm.
Khi tôi nhắm mắt lại, đột nhiên nhớ ra lời Lê Trạch Dương, “Đừng lấy đồ của cô ta!”
Chẳng lẽ quần áo tôi đang mặc không phải là đồ của cô ta sao?
Cuối cùng tôi hiểu vì sao cô ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi mãi, tôi lập tức cởi áo ra và ném nó đi.
Người phụ nữ phía sau cũng từ từ rời khỏi cơ thể tôi, ra khỏi nhà vệ sinh.
Tôi thở phào một hơi, đang cảm thấy thoải mái thì đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó nhẹ nhàng quét qua trên trán.
Có vẻ như là tóc của người phụ nữ!
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vũ Nghiên bị treo trên trần nhà vệ sinh, đầu cúi xuống, miệng bị nhét vải thô, do bị lộn ngược nên mặt cô ấy đỏ lên, nhưng vì sợ hãi tôi không dám nhìn lên đỉnh đầu.
Mọi thứ xung quanh đều tối đen.
Chỉ có ánh sáng của cây nến trong nhà vệ sinh là còn đang sáng.
Tôi hạ Vũ Nghiên xuống, dường như cuối cùng cũng tìm được tri kỷ, tôi ôm chặt cô ấy.
“Vũ Nghiên, xin lỗi, tớ đã kéo cậu vào chuyện này…”
“Đừng nói những chuyện này nữa! Mười hai giờ sắp đến rồi! Cậu đã đặt gương ở hướng đông nam và ba cây nhang chưa?”
“Đặt rồi.”
“Phải dẫn cô ta về ngôi nhà mà cô ta sống trước đây, làm thành q.uan t.ài sống, chỉ vậy cô ta mới có thể tan biến.”
“Vũ Nghiên, cậu chắc chắn không nhớ nhầm chứ, là hướng đông nam đúng không?”
“Đúng rồi, nhưng hiện giờ o.án k.hí của cô ta quá mạnh, chiếc vòng g.ọi h.ồn là vật cực âm, bây giờ chỉ cần đặt xong trận, sẽ chỉ khiến cô ta không làm hại chúng ta, cô ta ở trần gian lâu quá rồi, đã trở thành t.hi t.hể â.m, o.an h.ồn vương vấn trong căn nhà này, nhất định phải thấy m.áu mới chịu yên!”
“Vũ Nghiên, cậu ra ngoài đi, phần còn lại để tớ lo.”
“Tớ đã đến đây rồi, làm sao có thể bỏ mặc cậu!” cô ấy kiên quyết nói, “Cậu đeo cái này vào.”
Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net
Trả lời
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.