6.
Nhìn vào giao diện chat trên WeChat lúc này, tôi cảm nhận được một cảm giác kỳ quái không thể diễn tả.
Cảm giác ấy giống như tôi đang tự hỏi tự trả lời vậy.
Tôi cố trấn tĩnh, tiếp tục hỏi hắn:
【Anh Long thực sự đã c/hết?】
Hắn trả lời:
【C/hết rồi.】
Tôi lại hỏi:
【Anh Long bị mày g/iết sao?】
Hắn trả lời:
【Cho dù tao nói hắn tự ngã từ cầu thang xuống mà c/hết, cũng chẳng ai tin. Thế thì cứ xem như… là tao g/iết đi.】
【Mày định đổ mọi chuyện lên đầu tao đúng không?】
Hắn lại một lần nữa gửi một biểu cảm “mặt cười” trả lời tôi.
Tôi tiếp tục truy hỏi:
【Rốt cuộc mày là ai?】
【Tao đang ở ngay ngoài cửa nhà mày, nếu gan thì mở cửa đi.】
Tôi siết chặt con dao gọt trái cây trong tay, một lần nữa ghé mắt vào ống kính mắt mèo trên cửa.
Tuy nhiên, bên ngoài… hoàn toàn không có ai!
Đúng lúc đó, hắn lại gửi thêm một tin nhắn:
【Mày cầm d/ao gọt trái cây để làm gì? Định dùng nó để đối phó tao à?】
Hắn biết tôi đang cầm d/ao?
Hắn nhìn thấy tôi!
Phải rồi! Hắn chắc chắn không ở bên ngoài.
Hắn chính là kẻ đang trốn trong nhà tôi.
Tôi lập tức xoay người, cầm con d/ao, giận dữ h/ét lên khắp phòng:
【Có giỏi thì ra đây! Chính mày đã lấy trộm máy tính bảng của tao.】
【Trước đó cũng chính mày dùng điện thoại của Lão Vương để nhắn tin.】
Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, không một chút động tĩnh.
Hắn lại tiếp tục gửi một tin nhắn trong nhóm chat:
【Tao nên…】
Hắn chỉ gõ hai chữ rồi ngừng lại.
Trông giống như hắn định nói điều gì đó nhưng chưa hoàn thành.
Tôi vội vàng nhắn lại trong nhóm:
【Mày định nói gì?】
Nhưng dù tôi chờ rất lâu, hắn vẫn không trả lời.
Lúc này, tôi bỗng nghe thấy tiếng động ngoài cửa.
Nhìn qua mắt mèo, tôi vẫn không thấy gì cả.
Âm thanh dường như vọng lại từ phía cầu thang.
Một lúc sau, bên ngoài lại trở về tĩnh lặng như c/hết.
Ngay sau đó, kẻ giả mạo tôi lại sử dụng WeChat gửi một tin nhắn khác vào nhóm.
Và tin nhắn này khiến tôi lập tức cảm thấy một dự cảm cực kỳ tồi tệ:
【Lúc nãy, tao định nói rằng tao nên rời đi. Nhưng trước đó, mày nên kiểm tra lại tủ quần áo của mình lần nữa, có lẽ… sẽ bất ngờ đấy.】
Tôi không hiểu ý nghĩa lời hắn nói.
Nhưng tôi vẫn làm theo.
Tay siết chặt con d/ao, tôi lại tiến đến trước tủ quần áo.
Không hề do dự, tôi kéo cánh cửa tủ ra với tốc độ nhanh nhất.
Và ngay khoảnh khắc cánh cửa tủ bật mở, lông tóc sau gáy tôi lập tức dựng đứng.
Bên trong tủ hoàn toàn trống rỗng.
T/hi t/hể của Trương Lan và… cái đầu của cô ấy đều biến mất!
Đầu óc tôi trở nên trống rỗng.
T/hi t/hể của Trương Lan đã đi đâu?
Chẳng lẽ cô ấy sống dậy và tự chạy đi?
Giải thích duy nhất chính là kẻ đang trốn trong căn nhà này đã lấy đi x/ác của Trương Lan.
Hơn nữa, hắn làm điều đó gần như ngay trước mắt tôi. Nhưng điều đó có thể sao?
Đúng lúc này, kẻ giả mạo tôi lại gửi tin nhắn trong nhóm chat:
【Có bất ngờ không?】
Tôi không trả lời hắn.
Tôi bắt đầu nghĩ xem trong căn nhà này còn chỗ nào có thể ẩn náu.
Vừa suy nghĩ, tôi vừa tìm kiếm khắp nhà.
Bếp không có, phòng vệ sinh không có, ban công không có, dưới gầm giường cũng không.
Tôi gần như lục tung từng góc nhỏ trong nhà.
Không chỉ không tìm thấy một ai còn sống, mà ngay cả x/ác của Trương Lan cũng không thấy.
———
Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net
Trả lời
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.