10.
Một tuần sau.
“Chị dâu, Chu Tiểu Thanh đã sảy thai.”
Lâm Hiến nói với tôi khi tôi đang ngồi cùng Tiểu Thần vẽ tranh.
“Tiểu Thần, con đi ra chơi với ông bà một lát đi.”
Tiểu Thần ngoan ngoãn gật đầu, đặt bút vẽ xuống chạy ra ngoài.
Nhìn Tiểu Chân bước đi với những bước chân nhỏ, tôi mới quay đầu nhìn Lâm Hiến.
“Tôi biết, Lâm Chí Viễn tàn nhẫn.”
Anh ta muốn tiếp quản công ty, Chu Tiểu Thanh muốn chiếm lấy vị trí của tôi.
Đứa con trong bụng cô ta muốn chiếm lấy vị trí của Tiểu Thần.
Kiếp trước, họ một mũi tên trúng hai đích, không còn hậu họa.
Lâm Hiến tự nói một mình: “Dù sao kẻ cuối cùng cũng không thoát được đâu.”
Giọng Lâm Hiến mang theo vẻ hớn hở, tôi cũng không cảm thấy bất ngờ.
Anh ta vốn là con nuôi của gia đình nhà họ Lâm, quan hệ với gia đình họ rất tệ.
Nhưng anh ta lại đối tốt với tôi và Tiểu Thần, Tiểu Thần rất thích chú Lâm.
Từ khi nghe nói Tiểu Thần gặp chuyện, anh ta đã ngay lập tức từ trở về nhà.
Mấy ngày nay, anh ấy luôn ở bên cạnh chúng tôi chờ đợi kết quả.
“Cộc cộc cộc…”
Cửa phòng sách bị gõ.
Quay đầu lại, tôi thấy ba mẹ chồng đứng ngoài cửa.
Hai người trông có vẻ hơi ngượng ngùng, mặt mẹ chồng còn có dấu vết của nước mắt.
Chắc là đã khóc mấy ngày rồi.
“Ba, mẹ, có chuyện gì không?”
Chúng tôi đã bắt đầu làm thủ tục ly hôn, nhưng chưa xong.
Dù sao tôi vẫn nên gọi họ như vậy.
‘”hư Lôi, chúng ta muốn bàn với con một chuyện.”
“Vâng, mời vào.” Tôi nói giọng đầy khách sáo.
Tôi biết chắc không phải chuyện tốt.
Mẹ chồng bước vào, định ân cần nắm tay tôi, nhưng tôi lạnh lùng tránh đi.
“Thư Lôi, Trí Viễn đã nhận ra lỗi lầm rồi, Tiểu Thần là con trai ruột của nó, nó sẽ không làm gì quá đáng đâu, chỉ là bị cô ta mê hoặc thôi.”
Ba chồng cũng cau mày, giọng trầm xuống: “Đúng vậy, con cũng biết Trí Viễn yêu Tiểu Thần đến mức nào, mỗi lần Tiểu Thần bị đau ốm là nó lo lắng đến mất ngủ.”
“Đó là con trai của nó, sao nó có thể làm gì con trai mình?”
“Khi Trí Viễn về, mỗi ngày ta sẽ bắt nó quỳ nửa giờ ở phòng khách để nhận lỗi với con.”
“Con tha thứ cho nó đi, Tiểu Thần không thể thiếu cha.”
Thấy tôi không phản ứng gì, hai người nhìn nhau.
Tôi cất bức tranh mà Tiểu Thần vừa vẽ, nhìn họ lạnh lùng.
“Mọi người không nên nói những lời này với con, mà nên đi nói với cảnh sát, là cảnh sát phán tội, không phải con.”
Mẹ chồng nghe xong liền có vẻ hơi nóng nảy, “Không thể nói như vậy, thực ra đây cũng có thể coi là mâu thuẫn gia đình đúng không? Trí Viễn chỉ là một phút bị dụ dỗ mà sai lầm, nó lại…”
“Không phải là cố ý.”
“Các con đã kết hôn bao lâu rồi, sao còn không hiểu tính cách của nó?”
“Chỉ cần con đi nói chuyện với cảnh sát, họ sẽ không kết án nó đâu.”
Mẹ chồng lại lau nước mắt nói tiếp: “Ta biết Trí Viễn đã sai với con, nhưng tiểu Thần không thể thiếu cha được.”
Tôi cười lạnh một tiếng: “Các người chỉ nghĩ cho con trai mình, vậy ai sẽ nghĩ cho con trai con?”
“Nếu con không vạch trần âm mưu của họ, con trai con đã chết từ lâu rồi.”
“Không chỉ Tiểu Thần, mà ngay cả con cũng không còn sống.”
“Lâm Trí Viễn phải chịu tội gì là do tòa án quyết định, không liên quan gì đến con, các người muốn đòi công lý thì hãy đến tòa mà cầu xin, đừng đến đây.”
Nghe tôi nói, cha mẹ chồng lại lộ ra bộ mặt xấu xí vả thay đổi thái độ ngay lập tức.
“Tôi đã biết cô không phải là người tốt, đến ngay cả chồng cô cũng muốn tống vào tù, thật độc ác.”
“Biết thế lúc trước không nên để nó cưới cô về, cô chỉ là tai họa mà thôi.”
Lâm Hiến, người đang chịu đựng sự kiên nhẫn từ nãy giờ, đứng dậy chắn trước mặt tôi.
Trước khi anh mở miệng, tôi tốt bụng nhắc nhở cha mẹ chồng.
“Lâm Trí Viễn phạm tội bắt cóc và giết người chưa thành, cả đời này anh ta có lẽ sẽ ở trong tù.”
“Người có thể nuôi dưỡng hai người đến già ngoài con ra chỉ có Lâm Hiến.”
“Nếu làm phật lòng, xem hai người sẽ sống như thế nào trong những năm tháng còn lại.”
————
Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net
Trả lời
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.