Skip to main content
Thế giới truyện tiên hiệp
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Tác Giả: Ngọc Lâu Cổ Trấn

Bùa Đòi Mạng

Em gái tôi sắp đi du lịch.
Nhưng nó không chỉ lái xe khi đã uống rượu, mà còn bỏ trốn ngay sau tai nạn.
Về nhà, nó ném chìa khóa xe vào tay tôi, khăng khăng rằng tôi là người lái xe gây tai nạn.
Kết quả là tôi không chỉ mất việc mà còn bị đưa vào tù.
Bạn trai cũng chia tay với tôi để đến với em gái.
Tôi tuyệt vọng, đập đầu vào tường tự vẫn.
Khi mở mắt ra, tôi thấy mình đã quay về đúng ngày em gái chuẩn bị đi du lịch.
“Chị ơi, xe của chị lấy về rồi à? Cho em mượn lái thử nhé?”
Em gái tôi, Triệu Phi Phi, lại gần, nũng nịu đề nghị.
Tôi trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mặt, nhận ra mình đã được tái sinh.

Mặt Nạ Dầu Xác

Ngày lễ mua sắm 11.11, mặt nạ tôi chờ từ lâu cuối cùng đã tới. Chưa kịp vui mừng thì bạn cùng phòng đã nhanh tay lấy mất và đắp lên mặt trước. Khi tôi đòi lại, cô ấy chỉ cười nhạo tôi đầy mỉa mai.
“Cái gì ai lấy trước thì của người đó. Tôi đã dùng rồi, nên đương nhiên nó thuộc về tôi. Mặt nạ này đâu có ghi tên ai, cô thử gọi xem nó có trả lời không?”
Cô ấy không mảy may lo lắng, còn nói sẽ cùng bạn trai ở khách sạn tận ba ngày ba đêm. Nhưng tôi biết, niềm vui của cô ấy sẽ chẳng kéo dài được bao lâu nữa. Vì đây không phải loại mặt nạ bình thường – đây là mặt nạ xác chết, được làm từ dầu xác và mang theo lời nguyền đoản mệnh.

Dầu Gội Trứng Xác

Bạn trai tặng tôi một chai dầu gội ngăn rụng tóc. Sau khi dùng, tóc không rụng chút nào, thậm chí đường chân tóc còn mọc ra một lớp lông mềm dày.
Hiếm khi về thăm nhà, bà nội nhìn thấy tóc tôi mà trợn tròn mắt:
“Cháu dùng cái gì vậy? Sao lại mọc ra nhiều tóc của người chết thế này?”
Tôi nghe mà lạnh sống lưng.
“Bà nói gì thế? Làm gì có chuyện tóc người chết?”
Bà thử nhổ một sợi tóc để kiểm tra, nhưng tóc như thép dính chặt vào da đầu, không động đậy chút nào.
Sắc mặt bà tái nhợt:
“Cháu đang dùng cái gì?”
Nghe nhắc đến, tôi hăng hái khoe ngay. Tôi lấy từ túi ra một chai dầu gội được đóng gói tinh tế:
“Đây là dầu gội ngăn rụng tóc mà bạn trai đặc biệt nhờ người mang từ nước ngoài về cho cháu đấy. Cháu mới dùng có một tuần thôi mà khi gội đầu không hề bị rụng tóc. Bà cũng thử xem!”
Bà nội tôi thường xuyên nhuộm tóc, làm hỏng da đầu, tóc rụng từng mảng. Có thứ tốt tôi đương nhiên nghĩ đến bà đầu tiên.
Nhưng vừa mở nắp chai, bà nội đã kinh hãi:
“Sao lại có nhiều trứng của người chết thế này? Còn bạn trai cái gì chứ, trên đầu cháu toàn là ‘con’ của người chết!”

Phía Sau Cái Chết

Sau khi tôi kết hôn, mẹ cuối cùng cũng cho phép tôi về nhà.
Trước kia mẹ từng nói, nếu tôi không lấy chồng, thì khi ra ngoài mua rau, bà phải đeo khẩu trang; vào dịp Tết khi đến thăm hàng xóm, bà phải cúi đầu; đến lúc qua đời cũng chẳng mặt mũi nào gặp ba tôi.
Bà ra tuyên bố: “Hoặc là kết hôn sinh con, hoặc là chết ngoài đó đừng về nhà nữa!”
Thế là, tôi kết hôn.
Nhưng mẹ không ngờ, sau khi cưới, tôi thật sự chết ở bên ngoài, không thể quay về nhà được nữa.
Tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, mẹ khóc không thành tiếng:
“Nhã Nam, vẫn còn giận dỗi mẹ sao?”
Tôi đã c/hết, c/hết sau khi kết hôn một năm.

Chân Giò Heo Quỷ Môn

Bạn cùng phòng của tôi đã chuyển cho tôi mười vạn tệ và nhờ tôi mua giúp một phần cơm giò heo. Khi tôi đến căng-tin, chỉ còn lại một phần cuối cùng.

Tuy nhiên, dì bán cơm không chịu bán cho tôi. Dì nhìn tôi với ánh mắt đầy u ám và nói: “Đây là phần ăn dành cho quỷ đói, nếu cháu nhận đơn này, cháu sẽ gặp phải vận xui.”

Thấy tôi vẫn chưa tin lắm, dì tiếp tục nói: “Cháu có phải là người bạn của cô ấy, Linh Tĩnh, người mà thường xuyên nhịn ăn, nhưng bụng lại to như núi không?”

Tôi gật đầu xác nhận. Bạn cùng phòng Linh Tĩnh vì muốn giữ dáng nên thường xuyên không ăn cơm. Nhưng điều kỳ lạ là cô ấy không những không gầy đi mà bụng lại ngày càng lớn.

Gần đây, bụng cô ấy còn to gấp hai, ba lần so với trước.

Ma Gõ Cửa Vào Đêm Trăng

Mới đây tôi vừa chuyển nhà. Nơi ở cũ quá đắt, nên tôi tìm được một căn hộ mới, một phòng ngủ và một phòng khách, trang trí khá đẹp và giá thuê cũng rẻ, chỉ có 400 đồng mỗi tháng, đã bao gồm đồ đạc. Tôi mừng thầm vì trời đã rơi bánh bao cho tôi.

Tôi ở tầng 5, phòng 501. Chuyển đến mấy ngày mà tôi vẫn chưa gặp được hàng xóm tầng dưới, có lẽ công việc của họ là đi ngủ sớm và dậy muộn, trùng hợp với tôi, cũng không có gì lạ.

Hôm nay là Tết Trung Thu, chỉ được nghỉ có hai ngày, nên tôi không về nhà. Buổi tối cùng bạn bè đến công viên biển nướng thịt, uống bia và đốt pháo. Dưới ánh sáng của pháo, mọi thứ đều trở nên huyền ảo, ngay cả anh chàng mà tôi ghét nhất – người con trai nổi tiếng là playboy – cũng không còn khiến tôi cảm thấy ghê tởm như trước.

Chơi đến hơn một giờ, tôi say bí tỉ và được anh ta đưa về nhà. Khi đến dưới nhà, anh ta nhất quyết muốn lên tầng, tôi đạp anh ta một cái rồi quay lại khóa cổng, lảo đảo leo lên cầu thang. Vừa leo vừa mắng:

“Mấy tên đàn ông chết tiệt, đi chết đi, trong lòng nghĩ gì mà cứ tưởng tôi không biết. Hôm nay đưa lên tầng, mai sẽ đưa lên giường, đi chết đi!” Tôi say rồi, chẳng thèm giữ hình tượng nữa.

Quỷ Gõ Cửa Đêm

Trước khi bà nội nhắm mắt, đã cầu xin bố tôi không chôn bà cùng ông nội:

“Đây là điều các người đã hứa với tôi, nhất định không được lừa tôi.”

Bố tôi gật đầu như gà mổ thóc, nhưng sau khi bà nội nhắm mắt, ông vẫn chôn họ chung một chỗ.

Tôi bước tới khuyên can, nhưng đã bị bố tát một cái khiến tôi loạng choạng.

“Đã là vợ chồng mấy chục năm, bà ấy nói chia ra thì chia ra? Bố tôi còn đang đợi bà ấy xuống phục vụ đấy.”

——

Bà nội sắp ra đi.

Bà nằm trên giường đã hai ngày không ăn không uống.

Nhưng bà vẫn không chịu nhắm mắt, không chịu buông hơi thở cuối cùng.

Trong nhà có nhiều người ra vào, đều là họ hàng đến phúng viếng.

Họ đứng ở cửa hút thuốc, lớn tiếng bàn tán về việc bà nội khi nào chết, từ giọng điệu ban đầu phấn khích, dần chuyển thành châm biếm:

“Thật là khổ, nhà mình nói là tang vui, để tôi đến hưởng phước. Tôi đã xin nghỉ ba ngày, giờ đã hai ngày trôi qua.”

“Đúng thế.”

“Đã đến đây rồi, chờ vài ngày đi. Nếu bên này mất, bên kia cũng ra đi, còn phải phiền phức.”

“Nhìn bà lão không chịu nhắm mắt, có phải có điều gì chưa xong không?”

“Ai mà biết được. Nếu đúng vì vậy, thì gia đình này con cái thật là bất hiếu…”

Âm thanh bàn tán không hề giảm đi, rõ ràng là cố tình.

Bố tôi mặt mày u ám ngồi ở cửa, im lặng hút thuốc từng điếu một.

Cho đến khi hết một hộp thuốc, như thể đã quyết tâm, ông đến trước mặt bà nội:

“Mẹ, con đã hứa với mẹ rồi.”

“Mẹ cứ yên tâm ra đi, đừng để họ hàng thấy cảnh náo nhiệt, được không?”

Khi bố nói điều này, ánh mắt bà nội mờ mịt chợt lóe lên:

“Con… con.”

Bà đang gọi bố:

“Đừng… đừng lừa mẹ.”

Lâu không nói chuyện, giọng bà như gió thoảng, cứ vài từ lại phát ra tiếng thở hổn hển.

“Không lừa mẹ.”

Bố tôi nghiến răng, như thể muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống:

“Cả đời này sống như vậy, thật không biết tại sao giờ phút cuối cùng lại gây rối.”

Nói xong, như không kiềm chế nổi, ông đứng dậy bỏ đi.

Bà nội vẫn nằm trên giường, vẫn thở hổn hển.

Tôi ôm bộ quần áo tang, nắm lấy cánh tay của bà nội chỉ còn da bọc xương, nước mắt không thể ngừng rơi:

“Bà… bà ơi, con không muốn bà đi.”

Trong gia đình này, ngoài bà nội, không ai thích tôi.

Bà đi rồi, tôi sẽ thành đứa trẻ không ai muốn.

Bà không nói gì, hai câu vừa rồi đã dùng hết sức lực của bà.

Bà chỉ có thể nhìn tôi, thở dài một hơi thật dài, nhắm mắt lại.

Bà nội đã ra đi.

“Bà nội mất rồi, con còn đứng ngây ra đó làm gì.”

Mẹ tôi từ ngoài đi vào, đẩy bà nội, xác nhận bà đã chết rồi, giọng nói lẫn chút vui mừng:

“Họ hàng bên ngoài đã chờ hai ngày rồi, nếu không chờ nữa sẽ thành thù đấy.”

“Nhanh chóng mặc quần áo cho bà nội đi.”

“Quan tài đã chờ khá lâu rồi.”

Tôi lau nước mắt, trong tiếng lảm nhảm của mẹ, mặc đồ cho bà nội.

Bà rất gầy, trên người có nhiều vết sẹo.

Đó là do ông nội đánh bà hồi còn trẻ.

Nhưng ngoài tôi ra, hình như không ai thấy điều đó.

Không ai thương xót bà nội.

“Đừng có lề mề thay quần áo.”

Mẹ tôi không kiên nhẫn đẩy tôi ra: “Con đi ra ngoài nói với bố một tiếng, bảo ông đốt pháo, rồi hỏi tối nay chôn lúc mấy giờ.”

Ở đây, quy định là tang vui phải đốt pháo.

Nhưng.

“Tối nay chôn sao?”

Bây giờ đã hơn sáu giờ rồi, cho dù không dừng lại, bên nhà tang lễ cũng sắp nghỉ làm chứ?

“Đúng! Quan tài của ông đã được đào ra hai ngày, chỉ chờ bà nội nhắm mắt thôi!”

Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Email: [email protected]
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net

About Us

Tu tiên ta đắc đạo lúc nào chẳng hay!
Nền tảng nội dung số chất lượng cao
Ngày thành lập: 10/10/2024