Chương cuối
6.
Thầy Lưu bắt đầu rải những lá bùa nhỏ, mỗi lá bùa tượng trưng cho một lời xin lỗi, một lời cầu nguyện cho linh hồn được an nghỉ.
Ông đi vòng quanh bàn lễ, khẽ niệm những câu chú như để mở ra một cánh cửa vô hình, nối liền hai cõi.
Từng lá bùa được thầy Lưu thả xuống, lướt qua ngọn lửa nến, tạo nên những tiếng lách tách nhỏ, như tiếng thì thầm của những linh hồn cũ kỹ, muốn truyền đạt một điều gì đó.
Sau đó, thầy Lưu giơ cao một chiếc chuông đồng nhỏ, gõ từng hồi mạnh mẽ.
Âm thanh của chuông vang lên khắp không gian, đánh thức những linh hồn trong bóng tối. Khi tiếng chuông lặng xuống, thầy tiếp tục đốt một lá bùa lớn, ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ, cháy rực rỡ trong vài giây rồi dần dần lụi tàn, chỉ còn lại tàn tro bay lên hòa vào không khí.
Bước cuối cùng, thầy Lưu lấy ra một chiếc bình nhỏ bằng đồng, bên trong chứa nước thánh đã được yểm chú.
Ông vẩy nước thánh khắp sân, đặc biệt là những góc tối nơi các linh hồn thường xuất hiện.
Khi những giọt nước thánh chạm vào đất, một cảm giác thanh tịnh lan toả khắp khu vực.
Khói nhang, hương hoa và hơi nước hòa quyện, tạo nên một cảm giác như nhẹ nhàng cuốn đi mọi điều nặng nề, mọi oán khí âm u.
Cả đám đông đứng im lặng, không ai nói một lời, chỉ có tiếng niệm chú của thầy Lưu, đều đặn như nhịp đập thời gian, đưa tiễn từng linh hồn về cõi an lành.
Gương mặt ai cũng hiện rõ sự thành kính, từ người công nhân đến các quản lý trong công ty. Họ nhắm mắt cầu nguyện, gửi những lời xin lỗi đến những linh hồn bị lãng quên.
Cuối cùng, thầy Lưu chắp tay lại, cúi đầu sâu trước bàn lễ.
Ông nói:
“Hỡi những linh hồn oan khuất, nếu còn điều gì chưa nói hết, xin hãy gửi gắm qua ngọn khói này.”
“Nếu không còn, hãy yên lòng mà rời đi, an nghỉ mãi mãi. Chúng tôi xin hứa sẽ trân trọng và gìn giữ nơi này.”
Khi nghi lễ hoàn tất, một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương nhang trầm nhẹ nhàng, thanh thoát.
Bầu trời đột nhiên trong hơn, sáng sủa và ấm áp, như thể đã xua tan đi những gì nặng nề còn đọng lại.
Mọi người nhìn nhau, nhẹ nhõm và xúc động. Họ cảm nhận rõ ràng rằng, những linh hồn đã được siêu thoát và nơi đây đã thật sự trở thành một mảnh đất yên bình, sẵn sàng cho sự sống tiếp tục nảy nở.
Thầy quay sang Tiểu Mẫn, nói với giọng trầm ấm: “Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Những linh hồn này đã chấp nhận sự cầu siêu của các cô cậu và giờ đây họ đã được an vị.”
Sau nghi lễ, bầu không khí trong nhà máy như được gột rửa hoàn toàn.
Những nặng nề và bất an trước đây dường như đã tan biến, để lại một sự tĩnh lặng thanh bình mà đã lâu rồi Tiểu Mẫn và đồng nghiệp mới được cảm nhận lại.
Sáng hôm sau, khi đến làm việc, mọi người đều thấy một sự khác biệt khó tả – không còn tiếng động lạ, ánh đèn không còn chập chờn, và không ai còn cảm giác bị theo dõi trong bóng tối.
HẾT.
Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net
Trả lời
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.