Sau khi tôi kết hôn, mẹ cuối cùng cũng cho phép tôi về nhà.
Trước kia mẹ từng nói, nếu tôi không lấy chồng, thì khi ra ngoài mua rau, bà phải đeo khẩu trang; vào dịp Tết khi đến thăm hàng xóm, bà phải cúi đầu; đến lúc qua đời cũng chẳng mặt mũi nào gặp ba tôi.
Bà ra tuyên bố: “Hoặc là kết hôn sinh con, hoặc là chết ngoài đó đừng về nhà nữa!”
Thế là, tôi kết hôn.
Nhưng mẹ không ngờ, sau khi cưới, tôi thật sự chết ở bên ngoài, không thể quay về nhà được nữa.
Tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, mẹ khóc không thành tiếng:
“Nhã Nam, vẫn còn giận dỗi mẹ sao?”
Tôi đã c/hết, c/hết sau khi kết hôn một năm.
1.
Tết năm đó, tôi cùng chồng về quê, và bị bỏ rơi giữa đường cao tốc.
Khi tôi cầm điện thoại định gọi cảnh sát, chồng tôi quay lại, và tôi cứ nghĩ mọi chuyện sẽ ổn nên theo lên xe.
Tối hôm ấy, anh ta bỏ tôi ở nghĩa địa trong làng, cướp điện thoại và áo khoác của tôi.
Tôi run rẩy đi xuống núi, mò mẫm cả đêm mới tìm được đến ven đường, nhưng lại thấy có một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Đứa trẻ bị lũ chó hoang ă/n rỗng bụng, tiếng khóc vang vọng cả đêm.
Không chút do dự, tôi lao vào xua đuổi lũ chó, nhưng cơ thể tôi ngay lập tức xuyên qua chúng.
Sững sờ trong chốc lát, tôi mới nhớ ra: “À, mình đã c/hết rồi.”
Tôi bị g/iết giữa đêm trong nghĩa địa, bởi một kẻ xa lạ.
Tiếng khóc của đứa trẻ vẫn tiếp tục, dần dần yếu ớt, rồi cuối cùng chìm vào im lặng.
Tôi mở to mắt, nhìn đứa bé trút hơi thở cuối cùng.
Đột nhiên, một linh hồn nhỏ nhắn bay lơ lửng trong không trung, rồi lao về phía tôi.
Tôi sững sờ một lúc, rồi run rẩy ôm lấy:
“Đây không phải con của người khác, mà chính là đứa con mới đầy tháng của tôi.”
Tôi ôm lấy con, ngồi ở bên cạnh, nhìn lũ chó hoang ăn xong rồi tha đi những mẩu x/ương.
Bên vệ đường, người qua lại ngày càng đông, nhưng chẳng ai nhận ra sự biến mất của đứa trẻ.
Cũng không ai nhận ra sự biến mất của tôi.
Chỉ còn những tiếng nói vụn vặt văng vẳng đâu đó:
“Nghe nói thằng Đào M/ộ nhà chú Nhị Tài bị bắt rồi, còn có cả người kia nữa…”
Người kia là ai nhỉ? Tôi nghe không rõ, cũng không muốn bận tâm.
Tôi chỉ nghĩ, mẹ tôi đã coi trọng danh tiếng đến nhường nào, vậy mà chúng tôi lại c/hết đi trong sự nhục nhã đến thế.
Liệu mẹ có muốn đến đón chúng tôi về nhà không?
Nghĩ đến đó, hai mẹ con tôi bỗng trôi dạt đến trước cửa nhà mẹ.
Cánh cửa dán câu đối đỏ tươi đón Tết, kèm theo chữ “Phúc” to lớn treo ngược.
Hôm nay là ba mươi Tết, mẹ đang bận rộn chuẩn bị bữa cơm tất niên, miệng cười tươi nói huyên thuyên.
Trong phòng khách, anh họ tôi ngồi vắt chân xem Ti vi, thỉnh thoảng đáp vài chữ tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Không biết mẹ bị động đến điều gì, bà cầm cây hành lá, lẩm bẩm trách móc tôi:
“Con bé hư, không một cú điện thoại, lấy chồng rồi là bỏ mặc mẹ nó luôn, bảo sao người ta nói con gái không dựa dẫm được.”
“Bỏ công nuôi lớn mà như thế, thà nuôi một con chó còn biết sủa vài tiếng giữ nhà, thật thà nuôi miếng thịt còn hơn nuôi nó.”
Anh họ tôi lộ vẻ thích thú, hưởng ứng:
“Dì Hai, hay là gọi thử cho Nhã Nam xem sao?”
“Không gọi, không gọi đâu, nó cứ làm như nó lên trời rồi ấy, con gái mà lại để tôi gọi trước ư?”
Mẹ tôi phẩy tay từ chối, thần sắc đầy tự tin.
“Nó chỉ có mình tôi là mẹ ruột, Tết mà không gọi điện cho tôi thì còn gọi cho ai được nữa?”
“Nếu nó không nghe lời, mùng Hai Tết sẽ không cho nó về nhà.”
Nói thêm vài câu với nụ cười vui vẻ, mẹ tôi cầm giỏ đi vào bếp.
Nhưng ngay khi bước vào, nét mặt bà lập tức trở nên lạnh lùng.
“Đồ con hư, hôm nay không gọi điện cho tôi, cả đời này đừng mong tôi nghe điện thoại của nó nữa.”
Tay tôi ôm con run rẩy, tôi cúi đầu xuống.
Mẹ ơi, cả đời này mẹ không cần phải nghe điện thoại của con nữa.
Mẹ ép tôi kết hôn, tôi hiểu lý do.
Từ nhỏ tôi sống với bà nội, mẹ thường bị người khác mắng là không sinh nổi một đứa con trai.
Cha tôi cứng rắn, dẫn mẹ con tôi lên huyện sinh sống, nhưng chỉ vài năm sau, ông đột ngột qua đời.
Sau khi cha mất, mẹ bị mắng là “khắc chồng, không có con trai”, lại phải chịu đựng vất vả chăm sóc bà nội chân yếu tay mềm và tôi còn nhỏ dại.
Bà nội bị bác tôi bỏ lại nhà chúng tôi, chẳng hề đối xử tốt với mẹ. Ngoài việc sai mẹ làm việc, bà còn mắng mẹ là người gây nên cái chết của cha.
Khi mẹ sốt đến ngất lịm, bà nội dội thẳng một thau nước lạnh vào mặt mẹ.
Mẹ phải gượng dậy với khuôn mặt đỏ bừng vì sốt, mái tóc ướt sũng, cố đứng dậy để nấu cơm.
————-
Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net
Trả lời
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.