Skip to main content
Thế giới truyện tiên hiệp
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 6

1:46 chiều – 13/01/2025

6.

Một tờ giấy viết đầy những cái tên, theo thứ tự là Tần Đức, Giản Hồng Phi, Lưu Quảng Siêu, Lương Nguyên Lượng, Ngô Hạo…

Một nửa là tên của đàn ông, nửa còn lại là tên phụ nữ. Tần Đức và Lưu Quảng Siêu bị gạch đi, trong khi tên Giản Hồng Phi được khoanh tròn.

Giản Hồng Phi, là ai trong mối quan hệ với Giản Uyển Dục?

Tôi trong lòng vui mừng, vì cái tên này chính là một manh mối quan trọng.

Một tờ giấy khác cũng có vài cái tên, chia làm hai phần trên dưới.

Phần trên chỉ có sáu cái tên.

Phần dưới đều là tên của phụ nữ.

Tôi không khỏi cảm thấy thất vọng, vô tình thở dài, ngọn lửa của cây nến lập tức bị lệch sang một bên.

Sao lại như vậy?

Tôi im lặng, cố gắng không gây tiếng động, nhưng ngọn lửa trên que diêm vẫn lệch về phía trước. Lúc vào tôi đã đóng cửa sổ rất chặt.

Ngay sau đó, tôi nhận ra điều gì đó, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Tôi cứng người quay lại…

Nhưng thấy cửa sổ đã được mở từ lúc nào, và người phụ nữ mặt tái mét đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Khi thấy tôi quay lại, cô ta cười khinh khủng.

Tôi hét lên một tiếng, gồng mình chịu đựng nỗi sợ hãi và bắt đầu ném những thứ gần đó về phía cô ta.

Chỉ trong vòng một phút, cô ta biến mất không để lại dấu vết.

Chỉ còn lại tôi, đứng một mình, run rẩy tại chỗ.

Không được.

Không thể để cô ta thoát.

Tôi phải xem thử cô ta là người hay m.a, rốt cuộc đang làm gì những chuyện không thể thấy được, suốt ngày trốn trong nhà của Tần Linh không dám ra ngoài.

———–

Đang là mùa đông, trời tối rất nhanh, đường xá vắng vẻ, tôi không tìm thấy người phụ nữ mặc áo trắng, nhưng lại thấy trưởng thôn đang vội vã bước đi.

Vì có dân làng ở gần đó, tôi không gọi ông ấy mà lặng lẽ theo sau ông ấy đến ngôi trường tiểu học mà làng tự xây.

Ông đến đây làm gì?

Tòa nhà trường được lát gạch trắng và màu kem, nhìn từ xa như một ngọn hải đăng đứng vững giữa làng quê nghèo khó, chỉ dẫn cho những đứa trẻ thoát khỏi núi rừng.

Đã muộn như vậy, trưởng thôn chắc không phải đến thăm bọn trẻ, vậy ông đến đây gặp ai?

Tôi theo sau trưởng thôn, nhìn ông lên tầng hai. Để không bị phát hiện, tôi trốn sau bức tường, đợi một lúc rồi mới lên.

Nhưng khi tôi lên tầng hai và nhìn quanh, không thấy bóng dáng trưởng thôn đâu.

Ông ấy đi đâu rồi?

Trời càng lúc càng tối, các nhà xa xa đều đã đóng cửa nghỉ ngơi, bầu không khí tĩnh lặng khiến tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Lúc này, tôi nhận ra một quy tắc: Người trong làng Thanh Thủy không đi ra ngoài vào ban đêm, trời vừa tối là họ không ra khỏi nhà.

Khoảnh khắc này, nỗi sợ trong tôi lên đến đỉnh điểm, tôi lấy hết can đảm bắt đầu gọi tên trưởng thôn.

Ngay khi tôi kêu “Trưởng thôn”, một âm thanh lạ từ trên tầng phát ra.

Ngay sau đó, khuôn mặt méo mó của trưởng thôn xuất hiện đột ngột trước mặt tôi.

Vì ông ấy đang treo ngược, ánh mắt tôi bị đôi mắt to tròn vì sợ hãi của ông ta thu hút, phản chiếu một tôi nhỏ bé thoáng qua.

Khi tôi kịp phản ứng, trưởng thôn đã ngã xuống trong vũng máu, người giật giật, cười điên dại, vừa cười vừa mắng, nói những câu như “Đáng lẽ phải g.iết hắn sớm”, “Thật sự hối hận”.

Bình luận

Trả lời

Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Email: [email protected]
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net

About Us

Tu tiên ta đắc đạo lúc nào chẳng hay!
Nền tảng nội dung số chất lượng cao
Ngày thành lập: 10/10/2024