Chương 2
2.
Rồi tôi nghe thấy một tiếng thở dài. Âm thanh đó trầm thấp, vang vọng như một cây đinh găm vào tai tôi.
Tôi giật mình tỉnh dậy, nhận ra rằng từ lúc nào những con cáo xung quanh đều đã chết, còn mảnh vải trắng trong tay tôi lại đang siết chặt quanh cổ tôi.
“Cái… cái này là sao?” Tôi sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh.
Ông Cửu người đầy máu, thấy tôi tỉnh lại thì thở phào nhẹ nhõm.
Ông nói rằng tôi đã bị những con cáo mê hoặc tâm trí, tự tay đưa mảnh vải lên cổ mà siết, đến mức ông kéo thế nào cũng không được.
Cuối cùng, ông Cửu phải liều mạng giết sạch lũ cáo đó, mới cứu được tôi.
Tôi hỏi ông:“Ông Cửu, mảnh vải này rốt cuộc là thứ gì? Tại sao ông lại nhất quyết phải đào nó lên?”
Ông Cửu trả lời:“Đây là vải liệm từ xác chết, đại hung, nhưng chính vì thế mà có thể trấn áp được bạn cùng bàn của cậu, kẻ đã hóa thành sát khí.”
Tôi im lặng, không nói thêm gì nữa.
Ông Cửu thu lại mảnh vải liệm, nhìn tôi vẫn cúi đầu, thở dài một tiếng:”Yên tâm đi, ta biết bạn học của cậu cũng là người đáng thương, ta sẽ không để cô ấy tan biến thành tro bụi đâu.”
Tôi cảm động vô cùng, quỳ xuống, cúi đầu thật mạnh để cảm tạ ông Cửu.
Trải qua cả đêm vất vả, tôi mệt rã rời, trở về ký túc xá ngủ ngay lập tức.
Đang ngủ tôi nghe thấy tiếng gã côn đồ trong trường dẫn theo một người khác quay lại.
Vừa bước vào, cả hai đã làm loạn, tiếng giường kêu cót két không ngừng.
Tôi bị làm phiền không thể ngủ được, nhưng cũng chẳng dám phàn nàn, chỉ biết trùm kín chăn và lẩm bẩm niệm kinh để giữ tâm trí bình tĩnh.
Niệm được một lúc, tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn—tại sao tôi chỉ nghe thấy tiếng giường đập vào tường mà không có âm thanh nào khác?
Mặc dù chưa từng trải qua chuyện ấy, nhưng nhờ bạn cùng bàn, tôi có không ít “kiến thức ngoài lề”. Tôi biết, khi làm c/huyện đó, con người thường phát ra tiếng động: tiếng thở dốc, tiếng nước, hoặc thậm chí là tiếng khóc.
Hơn nữa, gã côn đồ kia vốn là kiểu người ồn ào, không thể nào lại im lặng như vậy.
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy bất thường, bèn rón rén nhấc góc chăn lên, hé mắt nhìn ra ngoài.
Và rồi, tôi thấy một khuôn mặt với đôi mắt lồi ra, vẻ mặt méo mó đầy đáng sợ.
Thi thể của gã côn đồ đang treo trên trần nhà.
Cổ hắn đã gãy, chỉ còn một lớp da mỏng manh nối liền với cái đầu tím ngắt.
Tôi không đóng cửa sổ khi trở về, gió lùa vào, làm xác hắn đung đưa qua lại, va vào giường phát ra tiếng bộp! bộp! bộp!
Đúng lúc tôi nhìn hắn, miệng gã côn đồ bắt đầu chậm rãi mở ra. Từ cổ họng khô khốc, hắn phát ra tiếng rên đứt quãng:”Kiều… Kiều…”
Bạn cùng bàn của tôi tên là Lý Kiều Kiều.
Sau khi gã côn đồ chết, ngày hôm sau nhà trường yêu cầu ông Cửu giải thích chuyện gì đã xảy ra.
Ban đầu, ông Cửu không biểu hiện gì, nhưng khi nhìn thấy thi thể, sắc mặt ông đột nhiên tái mét:”Đồ ngu, lại để quỷ sát mượn giống!”
Tôi nhớ lại bóng trắng trong lòng gã côn đồ khi cửa phòng bị đẩy ra đêm qua, nuốt nước bọt hỏi:”Ông Cửu, mượn giống nghĩa là gì?”
Ông Cửu nói rằng, đêm qua ông đã dùng vải liệm bố trí trận pháp trong trường học, ngăn không cho bất kỳ hồn ma nào xâm nhập. Nhưng gã côn đồ nổi lòng tham dục, quan hệ với quỷ sát và bị lấy mất tinh khí.
Một khi tinh khí của người sống nhập vào cơ thể quỷ, nó sẽ sinh ra quỷ t/hai, phá vỡ sự bảo vệ của trận pháp.
Nghe xong lời ông Cửu, mọi người trong trường đều sợ hãi. Có người nhân lúc hỗn loạn đá vào xác gã côn đồ, nhưng phần đông đều quây quanh ông Cửu, cầu xin ông nghĩ ra cách khác.
Sau khi tăng thù lao thêm một lần nữa, sắc mặt ông Cửu mới dịu đi đôi chút. Ông phát cho mỗi người một sợi dây đỏ, dặn chúng tôi đeo vào cổ tay và tuyệt đối không ra ngoài vào ban đêm.
Đến lượt tôi, ông Cửu lại đưa cho tôi một mảnh vải liệm:”Cậu từng gặp hồ tiên, trên người còn mang mùi tử khí nặng hơn người khác gấp ba lần. Dây đỏ không bảo vệ được cậu, chỉ có thể dùng sát chế sát.”
Ông Cửu nhìn tôi, nghiêm giọng nhắc nhở:”Tuyệt đối không được tháo nó ra, nghe rõ chưa?”
Tôi gật đầu đồng ý.
Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net
Trả lời
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.