Skip to main content
Thế giới truyện tiên hiệp
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 7

1:23 chiều – 13/01/2025

7.

Đột nhiên, tôi bị đưa đến hiện trường một vụ tai nạn giao thông.

Đây chính là cảnh tượng tôi từng thấy trong đầu mà không hiểu lý do!

Tôi tiến lại gần đám đông đang xem, nhìn thấy người nằm trong vũng m.áu, toàn thân tôi như thể đột ngột đông cứng lại.

Tôi đứng sững tại chỗ, một lúc sau cảm thấy như không thể thở nổi.

Người bị xe tông chính là tôi!

Ngay lúc tiếp theo, người gây tai nạn mở cửa xe, tôi kinh hoàng nhìn vào gương mặt mà tôi vô cùng quen thuộc.

Sao lại là cha tôi?

Sao cha tôi lại tông c.hết tôi?

Tôi một lúc không thể chấp nhận được, và ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt đột nhiên bắt đầu mờ đi.

Khi tôi lấy lại được ý thức, tôi đã trở lại phòng khách.

Hòa thượng nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, từ từ lên tiếng:

“Sau khi con bị xe đâm, chỉ còn một hơi thở để sống, mẹ con tìm ta và cầu xin ta mang linh hồn của con trở lại.”

“Chỉ cần con vượt qua đêm nay, con sẽ sống sót.”

Nói xong, hòa thượng tiến lại gần, lấy chiếc ngọc bội trong tay tôi.

“Đồ này chỉ thu hút những thứ mạnh mẽ hơn, nếu con đeo nó, con sẽ không sống qua đêm nay.”

Hòa thượng thở dài một cách bất đắc dĩ:

“Mẹ con bị con làm bị thương, tối nay ông ấy sẽ đến g.iết con, chỉ có thể dựa vào chính con thôi.”

Tôi vừa định hỏi “ông ấy” là ai, nhưng hòa thượng chỉ lắc đầu im lặng, vỗ nhẹ vai tôi, rồi quay người rời đi.

Tôi không kịp suy nghĩ thêm, lúc này người tôi có thể tin tưởng duy nhất chính là hòa thượng.

Tôi đặt tất cả những đồ vật có thể dùng để tự vệ trong phòng ngủ, chuẩn bị sẵn sàng chờ đợi bóng đêm buông xuống.

Ngoài cửa sổ, bóng tối ngày càng dày đặc, tôi lo lắng nhìn vào cửa phòng ngủ, nắm chặt chiếc ngọc bội trong tay.

“Rầm… rầm… rầm” Cửa phòng bỗng vang lên những tiếng động, như thể có thứ gì đó đang đập vào cửa.

Trước khi rời đi, hòa thượng đã tháo tay cầm cửa phòng ngủ ra, nói rằng như vậy “ông ấy” sẽ không thể mở được cửa.

Quả thật, sau khi phát hiện không thể mở cửa, tiếng đập cửa bên ngoài lại bỗng trở nên gấp gáp hơn.

Cửa bắt đầu rung lên, cả khung cửa cũng không ngừng dao động.

Tôi co mình trong góc tường, căng thẳng nhìn vào cửa.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tiếng đập cửa đột ngột dừng lại một cách kỳ lạ.

Tôi cảm thấy có điều gì đó, ánh mắt vô thức dừng lại ở cửa sổ, chỉ thấy gương mặt tái mét của cha đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi giật mình, mắt mở to, không thể kìm nén mà phải che miệng lại.

Cha tôi mặt đầy vẻ hung dữ, đôi mắt đen lúc trước giờ đã chuyển sang đỏ, ông đấm mạnh vào cửa sổ, cửa kính lập tức vỡ vụn.

Chỉ trong chớp mắt, cha tôi như một bóng ma xuất hiện trước mặt tôi.

“Tại sao?”

Tôi nhìn cha, người mà tôi thấy như một người lạ, vẫn không hiểu tại sao ông nhất định phải g.iết tôi.

Cha tôi dường như lấy lại được chút lý trí, lên tiếng:

“Tiểu Nguyệt, chỉ có con c.hết đi, em trai con mới có thể sống.”

Tôi mơ hồ, em trai nào chứ?

Tại sao mọi người đều nói tôi có một em trai mà tôi lại không có bất kỳ ký ức nào về điều đó?

Bình luận

Trả lời

Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Email: [email protected]
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net

About Us

Tu tiên ta đắc đạo lúc nào chẳng hay!
Nền tảng nội dung số chất lượng cao
Ngày thành lập: 10/10/2024