Chương 19
19.
Tôi mò mẫm xung quanh, còn chưa kịp chạm đến tay nắm cửa thì một bóng đen đã xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi vừa định hét lên thì cái bóng đen ấy đã bịt miệng tôi lại.
“Anh, đừng lên tiếng, là em đây…”
“Sao cậu lại quay lại?”
“Khi nãy em đi chưa xa, đột nhiên phát hiện đèn trong phòng ở tầng bốn tắt hết, sợ anh gặp chuyện nên em quay lại.”
“Anh… sẽ không phải thực sự có m/a q/uỷ chứ…”
Dù trong lòng tôi cũng rất sợ, nhưng để trấn an em trai, tôi cố tỏ ra bình tĩnh nói:
“Nói linh tinh cái gì thế, trên đời này làm gì có m/a q/uỷ!”
Lời vừa dứt, giọng nói trống rỗng lạnh lẽo lại vang lên lần nữa:
“Ta là Lâm Thiên, các người đã hại c/hết ta, ta sẽ lấy m/ạng của các người…”
Hai chân tôi lúc này không thể kiểm soát được, bắt đầu r/un rẩy. Em trai trốn sau lưng tôi, giọng nói đầy hoảng sợ:
“Anh, anh chắc chắn là Lâm Thiên đã nhảy lầu rồi chứ?”
“Chắc chắn mà, hắn rơi xuống tan xương nát thịt, đã xuống â/m p/hủ từ lâu rồi!”
“Anh, vậy những gì chúng ta nghe thấy là sao, chẳng lẽ hắn thực sự quay lại tìm chúng ta sao…”
Em trai vừa run rẩy vừa nói, đúng lúc đó tôi chạm được đến công tắc đèn trên đầu giường.
Trong ánh sáng mờ nhạt, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy nguồn gốc của tiếng nói ấy, thì ra hắn đã ở rất gần chúng tôi từ lâu.
Đó là một khuôn mặt biến dạng đến không thể nhận ra sau khi rơi từ trên cao xuống, ngũ quan đã bị nghiền nát, không thể phân biệt đâu là mũi, đâu là mắt. Cơ thể hắn chảy đầy m/áu đỏ thẫm, một bên chân gần như sắp rơi hẳn ra, chỉ còn vài gân đỏ nối liền với phần thân trên.
Đối diện với cảnh tượng này, cuối cùng tôi cũng phải tin rằng trên đời này thực sự có m/a q/uỷ. Tôi kéo em trai, người đã sợ đến cứng đờ, định quay đầu bỏ chạy.
Nhưng chỉ chạy được vài bước, tôi bỗng trượt chân ngã xuống sàn.
Chết tiệt, sao lại trẹo chân vào lúc này chứ!
Thấy tôi không thể đứng dậy ngay, em trai nghiến răng nhắm chặt mắt, rồi nói với vẻ quyết tâm:
“Anh, là anh đã nuôi em khôn lớn, bây giờ dù có phải liều m/ạng em cũng sẽ bảo vệ anh!”
Chưa đợi tôi kịp nói gì, em đã nhắm chặt mắt, hét lớn một tiếng rồi lao về phía con quỷ không xa trước mặt.
Có lẽ vì chân run, em trai chưa chạy được bao xa đã ngã sõng soài. Một tay em vươn về phía trước theo bản năng và giật xuống một thứ gì đó.
“A!!!”
Nhìn thấy thứ trong tay em trai, đó là một chiếc chân bị đứt lìa, em hét lên thảm thiết rồi ngã nghiêng người qua một bên, bất tỉnh.
Tôi muốn chạy tới xem em thế nào, nhưng con quỷ đã đến trước mặt tôi.
“Em trai ơi em trai, lần này cậu đúng là xui xẻo, nếu tôi có thể sống sót quay lại, tôi nhất định sẽ thắp hương cho cậu!”
Mang theo suy nghĩ đó, tôi nghiến răng định lao về phía cửa để chạy trốn.
Nhưng ngay lúc ấy, một nhóm người từ bên ngoài lao vào.
Cảm nhận được sự lạnh lẽo của còng tay, tôi nhận ra tất cả đã kết thúc rồi.
———
Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net
Trả lời
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.