Skip to main content
Thế giới truyện tiên hiệp
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 7

6:03 chiều – 13/01/2025

Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, nhưng ta giữ khoảng cách với nàng ấy, không nói chuyện cũng không còn thân mật như lúc ban đầu
Buổi tối ta lên giường nằm cố gắng giả vờ ngủ, đột nhiên ta thấy có 1 bàn tay rất lạnh lẽo nắm lấy bàn tay mình, cho tay lên vuốt ve khuôn mặt mình.

“Ta lấy hết can đảm mở mắt ra đã thấy nàng với khuôn mặt trắng bạch, huyết lệ không ngừng rơi đang ngồi bên cạnh giường nhìn chằm chằm vào ta, tay nắm lấy tay ta, ta truyền hơi ấm từ bàn tay sang cho nàng.

Ta hốt hoảng ngồi bật dậy miệng lắp bắp không nói thành câu:
“Nàng… Nàng…”
Nàng ấy sau đó mới nói, giọng nói lúc này không giống như bình thường, mà rất u buồn
“Có lẽ chàng đã biết chuyện rồi, thiếp cũng không thể giấu thêm được nữa”
Ngày đó, thiếp đã chết trên đường đi đến nhà chàng, nhưng vì có sinh linh bé nhỏ vừa mới hình thành trong bụng nên đã không cam lòng, đã khẩn cầu quỳ xin Hắc bạch vô thường một con đường sống, đến khi nào sinh đứa trẻ ra, thiếp mới cam lòng rời đi”
“Mọi người và thiếp đều đã gặp nạn trên đường rước dâu, nhưng thiếp và tất cả mọi người đã cầu xin cho sinh linh ở trong bụng 1 con đường sống, cả đoàn hàng trăm người đều cầu xin cho mầm giống sinh linh bé nhỏ trong bụng thiếp, nên Hắc bạch vô thường cũng không đành lòng, đứa bé là ngoài dự tính của các ngài.”

“Các ngài đã đồng ý cho mọi người thêm thời gian một ngày để hoàn thành thủ tục đưa dâu, còn thiếp thì sẽ được gia hạn thời gian đến khi sinh đứa trẻ ra, nhưng thiếp không ngờ ngày chàng biết chuyện lại đến sớm như vậy”
“Hắc bạch vô thường cũng đã làm phép để mọi người có thể hiện thân trước mắt người bình thường, để không ai nhận ra, nhưng thực ra cơ thể đã vĩnh viễn nằm lại bên sườn núi”

“Chờ đến khi thiếp sinh con xong, chàng sẽ hoàn toàn không con nhìn thấy hình bóng của thiếp được nữa”
“Con sinh ra trên người có nhiều âm khí, nên chàng hàng ngày hãy cho con phơi dưới ánh nắng mặt trời vào buổi sáng để hấp thụ dương khí mới có thể khỏe mạnh mà lớn lên, đến khi con 16 tuổi là con có thể trưởng thành như những đứa trẻ bình thường khác”
Khi đó ta đã rất đau lòng, tình cảm của cả gia đình nhà ngoại dành cho con là rất lớn, mọi người đều đã đánh đổi để con được sống tiếp
Mẹ con đã dặn dò ta tuyệt đối không được để con đi lạc vào núi, không muốn có ngày con phải nhìn thấy cảnh tượng đau lòng đó, và không muốn con gặp nguy hiểm”

Bình luận

Trả lời

Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Email: [email protected]
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net

About Us

Tu tiên ta đắc đạo lúc nào chẳng hay!
Nền tảng nội dung số chất lượng cao
Ngày thành lập: 10/10/2024