Chương 6
6.
Lông mày tôi giật nhẹ, vô thức nhìn về phía 202 ở sau lưng.
Cậu ta đang bận rộn chuẩn bị cho kế hoạch tìm kiếm.
Chẳng thấy có gì bất thường cả.
Tôi hạ giọng hỏi Lão Tam:”Cậu phát hiện ra điều gì?”
Hiếm khi thấy Lão Tam nghiêm túc như vậy:”Cậu còn nhớ những gì 202 nói trong nhóm lúc đầu không?”
Tôi mở lại đoạn trò chuyện nhóm và tìm thấy lời nhắc nhở ban đầu của 202.
“Nhất định đừng ngủ! Ngủ là c/hết đấy!”
Tôi đọc đi đọc lại hai lần và cuối cùng phát hiện ra điều bất thường.
Lời cảnh báo của 202 quá chính xác.
Cậu ta trực tiếp chỉ ra đặc điểm mấu chốt của sự việc—”c/hết trong giấc ngủ”.
Thông thường, khi phát hiện bạn cùng phòng gặp chuyện, phản ứng đầu tiên phải là loại trừ các khả năng như bệnh tật đột ngột hoặc ngộ độc thực phẩm, rồi gọi xe cấp cứu để tranh thủ thời gian vàng.
Giống như phản ứng của tôi khi nhìn thấy Lão Đại và Lão Tứ gặp chuyện.
Nhưng 202 lại không nhắc đến những điều này, thậm chí không báo cảnh sát mà nhảy cóc qua mọi bước, như thể cậu ta biết trước rằng làm vậy cũng vô ích.
Lẽ nào…
Cậu ta chính là nguồn cơn của mọi chuyện?
Tôi nói nhỏ với Lão Tam:”202 thực sự rất đáng nghi! Lát nữa khi tìm kiếm, chúng ta đừng tách nhau ra quá xa, không thể cho cậu ta cơ hội ra tay.”
Sau đó, tôi lại nhìn về phía 105.
Dựa vào những gì đã xảy ra trước đó, 105 rất thông minh. Liệu cậu ta có sớm phát hiện 202 có vấn đề, nên mới liên tục nhắm vào 202 như vậy?
Đang suy nghĩ thì 105 nhìn về phía tôi.
Nhưng cậu ta không nhìn vào mắt tôi mà ánh mắt lướt qua vai, hướng về phía sau lưng tôi.
Lưng tôi đang quay về phía cửa ký túc xá, nơi đó theo lý mà nói không có ai cả.
Nhưng từ trong ánh mắt đầy sợ hãi của 105, tôi đọc được một điều gì đó đáng sợ.
Tôi vội quay người lại.
Giữa màn sương xám, một bóng người mờ nhạt đang đứng sát cửa.
Bóng dáng cao lớn, khuôn mặt trắng bệch loang lổ máu, trong tay ngược ngược cầm một cây gậy bóng chày.
Người đứng ngoài cửa không phải ai khác, chính là 103—người đã chết trước mắt chúng tôi!
103 đứng bên ngoài cửa, nhưng tôi biết rõ đó tuyệt đối không phải 103.
Tứ chi của nó, động tác và biểu cảm trông chẳng khác gì người bình thường.
Nhưng thân thể của nó lại có một sự không hòa hợp kỳ lạ với từng bộ phận đang cấu thành cơ thể.
Giống như… từng thớ cơ thịt đều đang ngọ nguậy, mỗi tế bào đều có quỹ đạo hoạt động riêng, nhưng lại buộc phải phối hợp để duy trì sự toàn vẹn của thân thể, tránh khỏi kết cục sụp đổ và tan rã.
Bên ngoài cửa ký túc xá—
Cây gậy bóng chày được giơ cao, đập mạnh xuống, làm vỡ tan cửa kính.
103 giẫm lên mảnh kính vỡ, loạng choạng lao về phía chúng tôi.
Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net
Trả lời
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.