Skip to main content
Thế giới truyện tiên hiệp
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 4

2:03 chiều – 13/01/2025

4.

Đầu tiên, bên trong sương rất khô.

Thông thường, sương mù hình thành khi độ ẩm trong không khí quá cao, hơi nước ngưng tụ thành sương. Nhưng màn sương chúng tôi đang trải qua lại hoàn toàn không có cảm giác ẩm ướt, điều này hoàn toàn trái ngược với các quy luật vật lý thông thường.

Thứ hai, tôi thực sự cảm nhận được, bên trong màn sương này có thứ gì đó đang tồn tại.

Hành động liên tục quay đầu của Lão Tam và những người khác, cùng với vẻ mặt hoảng hốt của họ, càng củng cố ý nghĩ trong lòng tôi.

Tôi chắc chắn rằng, từ khoảnh khắc chúng tôi bước ra khỏi ký túc xá, đã có thứ gì đó theo dõi chúng tôi.

Càng tiến gần đến cổng trường, cảm giác sợ hãi mơ hồ ấy lại càng trở nên mãnh liệt hơn.

Chắc chắn có một đôi mắt, hoặc có lẽ là vô số đôi mắt, từ một nơi vô hình nào đó, xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương mù, lặng lẽ dõi theo chúng tôi.

Có lẽ, ngay giây tiếp theo, chúng sẽ lao tới trước mặt chúng tôi.

Khi đi qua một ngã tư, khoảng cách đến cổng trường chỉ còn chưa đầy trăm mét.

Không rõ vì quá tập trung hay vì lý do nào khác, tôi bắt đầu cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Gần như cùng lúc, tôi nhận ra trạng thái của 103 không ổn.

Bước chân của cậu ấy chậm lại, cơ thể bắt đầu lảo đảo, cuối cùng dừng hẳn tại chỗ.

Cậu ấy không động đậy, cũng không nói một lời. Sau đó, cậu ấy từ từ quay người lại, đối mặt với chúng tôi.

Tôi cảm thấy lạnh sống lưng.

Vì không biết từ khi nào, 103 lại nhắm nghiền đôi mắt, trên mặt… nở nụ cười giống hệt Lão Đại!

Giây tiếp theo, cậu ấy ngửa mặt ngã xuống!

Phần sau đầu đập mạnh xuống đất, phát ra một tiếng “bịch” nặng nề.

Máu tươi theo âm thanh ấy trào ra ồng ộc.

103, đã ngủ chết rồi!

“Chạy!”

“Chạy mau!”

202 hoảng sợ lùi liên tục, ngã ngồi xuống đất, nhưng ngay lập tức bật dậy, chạy thục mạng ngược lại về ký túc xá.

Chúng tôi bám theo cậu ấy.

Cùng một quãng đường, nhưng lần này chúng tôi chỉ mất một nửa thời gian để chạy về đến ký túc xá.

Trong sảnh ký túc xá, tất cả chúng tôi đều tựa vào tường, thở hổn hển.

Nụ cười của 103 trước lúc chết cứ ám ảnh mãi trong tâm trí tôi.

Lúc này, Lão Tam mím chặt môi, ngập ngừng một lát rồi nói:

“Chúng ta… lúc nãy có nên xem thử tình trạng của 103 không? Biết đâu còn cứu được cậu ấy…”

202 trừng mắt nhìn Lão Tam:

“Cứu thế nào? Chúng ta còn chẳng biết thứ đã giết 103 là gì nữa!”

105 nói tiếp:

“Cậu ấy chắc chắn không thể cứu nổi đâu. Nếu chúng ta cố cứu, cũng chỉ có kết cục như cậu ấy mà thôi.”

Tôi chọn im lặng, nhưng trong lòng đồng tình với quan điểm của 202.

Điều kiện tiên quyết để cứu người là phải đảm bảo được sự an toàn tuyệt đối cho chính mình.

Ngoài ra, có một điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ.

Tại sao 105 lại khẳng định chắc chắn rằng 103 sẽ chết? Chẳng lẽ… cậu ta đã nắm rõ quy luật của màn sương xám này rồi sao?

Tôi vội hỏi:

“Cậu biết gì đó phải không?”

Bình luận

Trả lời

Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Email: [email protected]
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net

About Us

Tu tiên ta đắc đạo lúc nào chẳng hay!
Nền tảng nội dung số chất lượng cao
Ngày thành lập: 10/10/2024