Skip to main content
Thế giới truyện tiên hiệp
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 4

3:51 chiều – 13/01/2025

4.

Ba người họ im lặng một lúc lâu, cuối cùng đội trưởng Lâm mới chậm rãi lên tiếng, giọng khàn đặc.

“Chúng tôi có một thi thể không ai nhận, là một cô gái, không thể xác định danh tính, nhưng cô ấy cao 1m68…”

Người đàn ông lập tức ngã khuỵu xuống đất, ánh mắt đờ đẫn, môi run lên.

“Tiểu Châu… Con gái tôi…”

Cha tôi quay mặt đi, ánh mắt dường như có chút không đành lòng.

Nhưng tôi biết, nếu biết người chết là tôi, cha tôi chắc chắn sẽ tổ chức tiệc mừng.

Đội trưởng Lâm tiến lại đỡ ông ta, “Xin ông giữ bình tĩnh, nhưng hiện tại vẫn chưa thể xác định hoàn toàn danh tính, xin ông miêu tả đặc điểm con gái ông.”

“Có thể… kết quả không xấu như vậy.”

Người đàn ông như nắm lấy cọng cỏ cứu sinh cuối cùng, nắm chặt tay đội trưởng Lâm, “Ông nói đúng, đó không phải con gái tôi.”

Đội trưởng Lâm rót cho ông ta một ly nước, người đàn ông uống vài ngụm.

Chờ một lúc lâu, ông ta mới mở lời, “Con gái tôi…”

Nhưng lúc này, điện thoại của ông ta đột ngột vang lên. Là một số lạ, đội trưởng Lâm lập tức đứng dậy, ra hiệu cho ông ta nghe máy.

Người đàn ông run rẩy ấn nút nhận cuộc gọi, bên kia truyền đến tiếng khóc nhẹ của một cô gái.

“Cha, xin lỗi vì đã làm cha lo lắng. Lần này con thi không tốt, bỏ học đi tìm bạn giải sầu, giữa đường thì điện thoại bị mất. Bây giờ con đang dùng điện thoại của bạn, con sẽ về nhà ngay.”

Người đàn ông lập tức vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi…, con không sao là tốt rồi, suýt nữa cha bị con dọa chết ngất!”

Ông ta đi khỏi, ngượng ngùng gãi đầu và cúi người thật sâu.

“Thật sự xin lỗi, đã làm phiền các anh chị.”

Cha tôi nhìn ông ta rời khỏi cửa, không khỏi cảm thán.

“Đôi khi thật sự mâu thuẫn, vừa muốn nhanh chóng xác định danh tính của người chết, lại không nỡ đối mặt với biểu cảm đau khổ của phụ huynh khi biết sự thật.”

Tôi đờ đẫn nhìn ông ấy.

Các bậc phụ huynh khác sẽ đau buồn như vậy vì con cái, còn cha thì sao?

Nếu cha biết đó là thi thể của tôi, liệu cha có rơi một giọt nước mắt cho tôi không?

Hay là cha luôn coi tôi như kẻ thù, như kẻ sát hại vợ mình?

Cha ơi, cha có lòng đồng cảm mạnh mẽ với người lạ, sao không thể cảm thông cho con?

Ba ngày đã trôi qua, dù cho nhóm chuyên án đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không có kết quả.

Một nhóm người mắt thâm quầng tụ lại bàn luận.

“Đã ba ngày rồi, không ai đến báo mất tích! Cô ấy là từ kẽ đá chui ra sao?”

“Liệu có phải cha mẹ cô ấy đã qua đời, không ai chăm sóc cô ấy?”

“Chẳng lẽ cô ấy không có bạn bè sao?”

Tất cả mọi người đều đang cố gắng suy đoán danh tính tôi từ những manh mối ít ỏi.

Cha tôi cũng nhíu mày suy nghĩ, thì một giọng nói đột ngột vang lên.

“Pháp y Cố, có người tìm ông.”

Bình luận

Trả lời

Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Email: [email protected]
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net

About Us

Tu tiên ta đắc đạo lúc nào chẳng hay!
Nền tảng nội dung số chất lượng cao
Ngày thành lập: 10/10/2024