9.
Bà ấy tiếp tục nói để chứng minh cho cô con gái yêu quý của mình:
“Không thể nào, Phi Phi luôn ở nhà, chưa bao giờ ra ngoài. Chắc chắn là Hoàng Mộng Mộng lái xe gây tai nạn. Cô ta nhất định đang nói dối!”
Cảnh sát ra hiệu bảo tôi tiếp tục nói.
Trong kiếp trước, Triêu Phi Phi cũng như hôm nay, nhất quyết khẳng định tôi là người lái xe gây tai nạn.
Lúc đó, tôi giải thích rằng tôi luôn ở nhà, chưa bao giờ ra ngoài. Người duy nhất biết sự thật và có thể làm chứng là mẹ tôi, nhưng mẹ tôi lại đứng về phía Triệu Phi Phi và làm chứng gian cho cô ấy.
Mẹ tôi nói: “Em gái con vẫn đang học đại học, nó không thể vào tù được, là chị gái của nó, giúp em gái là số mệnh của con!”
Tôi cố gắng giải thích, nhưng không ai tin. Chỉ vì tôi không có bằng chứng nào để chứng minh tôi đã ở nhà.
Kiếp này, làm sao tôi có thể phạm phải lỗi ngớ ngẩn như vậy chứ?!
Khi nãy sau khi mẹ tôi đi, tôi lập tức đến chợ đồ cổ gần nhà.
Đi thẳng đến cửa hàng vòng tay ngọc bích của gia đình nhà họ Trương vì tôi biết trong cửa hàng vòng tay ngọc bích của họ có camera giám sát.
Hơn nữa, ông chủ Trương này thường xuyên lừa người khác, vòng tay ngọc bích trong cửa hàng của họ hầu hết đều là đồ giả. Tất cả đều được đặt ở những nơi dễ bị người khác va phải và rất nhiều người đã bị lừa gạt.
Ở khu vực chúng tôi, cửa hàng của ông Trương nổi tiếng là dễ lừa khách. Vì vậy, người dân địa phương hầu như không bao giờ đến đó. Chỉ có khách du lịch lần đầu đến mới ghé thăm.
Khi tôi đến, trong cửa hàng của ông Trương không có ai. Có vẻ như công việc kinh doanh không được tốt.
Khi ông Trương nhìn thấy tôi đi vào, ngay lập tức ông nhận ra có khách. Hai con mắt đục ngầu của ông nhìn tôi cười, miệng bắt đầu giới thiệu:
“Cô gái nhỏ, nhìn là biết cô hiểu biết, mắt nhìn chuẩn lắm, chiếc vòng tay cô cầm này là loại cao cấp, cao băng nhé.”
“Ồ, chiếc này bao nhiêu tiền?” Tôi giả vờ tỏ ra rất quan tâm.
Ông Trương ánh mắt lóe lên một tia sáng
“Ba mươi vạn, không giảm giá!”
“Quá đắt, tôi không mua nổi.”
Tôi lập tức tháo vòng tay ra. Khi tháo ra, tôi đã cố ý dùng lực làm chiếc vòng tay bị rơi xuống đất và vỡ tan tành.
Ông Trương ngẩn ra, tôi cũng giả vờ ngẩn ra. Ông nhìn tôi, có lẽ nghĩ thầm trong lòng, không ngờ lại có người ngốc đến vậy, chủ động để bị ông ta lừa.
Ngay lập tức, ông Trương túm lấy tay tôi, yêu cầu tôi bồi thường ba mươi vạn. Ông còn lấy ra đoạn video từ camera giám sát, chỉ rõ tôi là người đã làm vỡ chiếc vòng tay.
Tôi lập tức gọi cảnh sát. Đến đồn công an và làm biên bản. Ông Trương có lẽ là lần đầu tiên gặp phải người không trả giá mà lại trực tiếp báo cảnh sát. Trên đường đi, ông vẫn tiếp tục thuyết phục tôi.
“Cô không phải là cố ý đâu, chỉ cần bồi thường tôi năm vạn là được. Đừng đến đồn công an nữa.”
Nhưng ông không biết, chính việc đến đồn công an mới là mục đích của tôi. Dù sao thì, nói về chứng cứ không có mặt ở hiện trường, còn gì thuyết phục hơn việc có mặt tại đồn công an chứ?
Khi đến đồn công an, cuộc điều tra phát hiện ra rằng chiếc vòng tay ngọc của ông Trương thực ra là hàng giả. Tôi không phải đền một đồng nào. Thậm chí, ông Trương còn bị chỉ trích và giáo huấn một trận.
Sau khi tôi kể xong, Triệu Phi Phi ngã phịch xuống đất.
“Không thể nào, nhất định là chị ta đang lừa tôi!”
Mẹ tôi vội vàng đỡ Triệu Phi Phi dậy…
———–
Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net
Trả lời
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.