Chương 10
10.
Tôi đẩy cửa sổ kính để hít thở không khí, chợt nhìn thấy một người phụ nữ mặc Hán phục đi qua bên đường, trông có chút quen mắt.
Tôi nhìn kỹ, ngay lập tức cả người rùng mình.
Triệu Phúc Kim? Sao cô ta lại ở đây?
Đúng lúc tôi đã quyết định sẽ tìm kiếm manh mối theo một cách khác, làm sao tôi có thể bỏ lỡ cơ hội gặp lại Triệu Phúc Kim.
Không kịp giải thích, tôi bật dậy khỏi ghế và lao thẳng ra khỏi quán ăn.
Trên phố người qua kẻ lại đông đúc, nhưng dáng người cao ráo, dung mạo xinh đẹp của Triệu Phúc Kim khiến cô ta nổi bật giữa đám đông.
Tôi không ngừng đuổi theo, cô ta trông như bước đi chậm rãi, nhưng dù tôi cố gắng chạy thế nào cũng không thể bắt kịp.
Dần dần, tôi nhận ra những người xung quanh càng lúc càng thưa thớt, những tòa nhà bên cạnh dần biến thành các đình đài lầu các cổ kính của thời xưa.
Tôi sững sờ, khi định thần lại thì cô ta đã hoàn toàn biến mất.
Trên các con đường lớn nhỏ, từng nhóm người đàn ông, phụ nữ, trẻ em ôm gói hành lý chạy qua, vẻ mặt đầy hoảng loạn, tất cả đều mặc trang phục thời xưa.
Hỏng rồi, tôi hoàn toàn không biết đường quay lại nữa.
Tôi kéo một người lại hỏi:”Đại ca, đây là đâu vậy?”
Người đó hất tay tôi ra, hoảng sợ đáp:”Bắc Man đã đến, mau chạy trốn đi thôi!”
Không xa, tiếng vó ngựa rầm rập vọng lại, chỉ thấy từng đoàn kỵ binh đông nghịt lao tới, tay cầm trường kích, tốc độ nhanh như sấm rền.
Mũ giáp của họ là loại mũ sắt hình bán cầu được gắn thêm tấm sắt phía trước trán, trên đó có hai đường nổi lên, trông như lông mày.
Loại mũ giáp này tôi từng thấy trong bảo tàng, chính là mũ của binh sĩ nước Kim.
Bọn họ lao tới, gặp người là giết, chẳng mấy chốc đã thấy x/ác người ngổn ngang, m/áu chảy thành sông.
Tay, chân, đầu văng tứ phía, là một cuộc thảm sát thực sự.
Tôi hoảng sợ đến tái mét, vội vàng bỏ chạy, nhưng xung quanh đều là quân truy sát. Không quen đường xá, tôi như một con ruồi mất đầu, chạy loạn khắp nơi.
Bỗng một bàn tay kéo tôi lại, tôi nhìn kỹ thì phát hiện đó chính là Triệu Phúc Kim.
“Đi cùng tôi.”
Cô ta nghiêm nghị.
Tôi không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành theo cô ta trốn vào hầm rượu của một gia đình nông dân gần đó.
“Vừa rồi là chuyện gì vậy? Đây rốt cuộc là nơi nào?”
Tôi cảnh giác nhìn cô ta.
“Đồ sát thành, nhìn không ra sao?”
Hôm nay vẻ mặt cô ta lạnh lùng, khiến người ta e ngại:”Anh từng học lịch sử chứ?”
“Từng học.”
Mặc dù chỉ học ở trường cao đẳng, nhưng tôi vẫn biết một chút về lịch sử.
Triệu Phúc Kim trầm giọng nói:”Trong lịch sử, đoạn này được gọi là ‘Nhục nhã Tĩnh Khang’.”
Trái tim tôi như trĩu nặng. Nhục nhã Tĩnh Khang, tôi đương nhiên biết.
Năm 1125, quân Kim tấn công nhà Tống, đại quân tiến thẳng tới Đông Kinh. Sau khi phá thành, quân Kim cướp bóc, đốt phá, giết chóc và cưỡng bức phụ nữ, không chuyện ác nào không làm.
Chỉ riêng các công chúa bị quân Kim bắt đi đã lên tới 21 người. Cả đời họ phải làm nô lệ, bị hành hạ đến chết, vô cùng thê thảm.
Đó quả là một đoạn lịch sử hết sức bi thương.
Tôi suy nghĩ một hồi lâu, kinh ngạc hỏi:”Tôi đã xuyên không?”
Đây là khả năng duy nhất tôi có thể nghĩ đến.
Cô ta lắc đầu:”Chúng ta đã lạc vào một không gian khác. Hiện tại chúng ta phải rời khỏi đây, nếu không sẽ chết ở nơi này và không bao giờ thoát ra được.”
Tôi cảm thấy lạnh toát sống lưng, nghĩ đến những điều đã xảy ra trước đó, tôi phần nào đoán được lý do mình đến đây.
Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net
Trả lời
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.