Chương 8
8.
Chị năm lại khóc, vừa khóc vừa kể:”Tên nhát gan đó nghe nói tôi bị cuốn vào vụ án g/iết n/gười hàng loạt, liền lập tức chia tay với tôi!”
Tôi: “…”
Cô ấy khóc tiếp, còn tôi cũng không nhịn được mà khóc theo.
Khi chúng tôi đang ngồi khóc rống lên với nhau, chị tư gọi điện xong từ nhà vệ sinh bước ra.
Cô ấy nói rằng bố mẹ cô ấy sẽ đến đón, và họ sẽ đưa cô ấy rời đi khỏi ký túc xá.
“Chỉ cần ra khỏi thành phố, hắn sẽ không tìm được tôi nữa.”
Chị năm vội vàng nói:”Cậu có thể cho tôi và tiểu sáu đi cùng được không?”
Nhà chị năm cũng không khá giả, bố mẹ cô ấy lại không biết lái xe.
Chị tư nhìn tôi, như muốn nói gì đó lại thôi. Rồi ngay trước mặt tôi, cô ấy kéo chị năm sang một bên. Ký túc xá thì nhỏ như vậy, tôi đâu phải điếc mà không nghe thấy.
Chị tư nói tôi có thể là mục tiêu chính của Vương Ninh, nếu mang tôi theo sẽ không an toàn. Tôi lập tức vừa buồn cười vừa chua xót.
Cô ấy đúng là đã tự thuyết phục chính mình một cách triệt để rồi…
Chị năm ngay lập tức nắm lấy tay chị tư:”Vậy thì cho tôi đi cùng cậu! Chỉ cần đưa tôi ra khỏi thành phố là được!”
Tôi: “…”
Dù tôi biết những lời họ nói hoàn toàn không có căn cứ, nhưng tôi vẫn cảm thấy một cách rõ ràng rằng mình đang bị cô lập.
Tuy nhiên, giấc mơ đẹp của Lão Tứ không kéo dài được lâu.
Bố và chú của cô ấy trên đường lái xe đến đây, họ gặp phải một vụ tai nạn liên hoàn trên đường cao tốc.
Chú cô ấy không thắt dây an toàn đã mất mạng ngay tại chỗ, còn bố cô ấy phải nhập viện cấp cứu.
Mẹ cô ấy đã gọi điện, có lẽ là dặn cô ấy tự chú ý an toàn.
Kết quả là, cô ấy cầm điện thoại bật khóc nức nở:”Vậy con phải làm sao đây?! Mẹ ơi, đây là kẻ g/iết n/gười hàng loạt đó! Không được, phải gọi người khác đến đón con chứ!”
“Cảnh sát nói con ở ký túc xá sẽ an toàn hơn, liệu có thật không? Họ đâu phải là người thân! Sao có thể thật sự lo cho mạng của con?”
“Con ích kỷ? Sao mẹ có thể nói con ích kỷ như vậy! Mẹ đã bao giờ nghĩ đến cảm giác của con chưa…”
Chị tư hét lên trong đau đớn. Kết quả là mẹ cô ấy vẫn cúp máy.
—–
Hôm nay là ngày thứ sáu trốn trong trường. Vương Ninh vẫn chưa bị bắt. Thay vào đó, chị ba đã được thuyết phục quay lại ký túc.
Nghe nói, suốt mấy ngày qua cô ấy sống ở nhà cảnh sát, sáng thức dậy lại đến đồn cảnh sát ngồi. Khi cô ấy trở về, trông cô ấy tiều tụy, như mất hồn.
Chị năm chế giễu: “Thế nào, tình yêu vĩ đại của cậu không thể cảm hóa được tên g/iết người m/áu l/ạnh à?”
Chị ba, thường ngày yếu đuối, bất ngờ trừng mắt nhìn cô ấy: “Nếu không phải các cậu cứ nhắm vào anh ta, anh ta đâu đến nỗi như vậy.”
Chị năm lập tức nổi giận, lật giường lên và lao vào đánh cô ấy.
“Chính các cậu là người đưa con quái vật đó trở về!”
Chị ba đột nhiên phát điên, xông vào đánh lại: “Đều là các cậu ép tôi!”
Rất nhanh, chị tư cũng trở về và gia nhập vào nhóm tấn công chị ba. Ký túc xá trở thành một mớ hỗn độn.
Cảnh này thực ra không có gì bất ngờ, vì cảm xúc của mọi người đều bị đè nén quá lâu, giống như một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Nhưng chị năm lại mang ghế ra ném vào chị ba.
Tôi vội vàng lao tới ngăn lại: “Làm gì vậy! Lỡ có người bị thương thì sao!”
Chị năm chửi bới một lúc rồi bỏ cuộc. Chị tư kéo chị năm đi, giờ đây hai người họ đã thành một phe, vai kề vai trò chuyện.
Tôi liếc nhìn chị ba đang nằm dưới đất: “Cậu không sao chứ?”
Chị ba nhìn theo bóng lưng của hai người họ, đột nhiên nói: “Cậu nghĩ chúng ta thật sự là bạn bè à?”
Tôi không biết trả lời ra sao.
“Thật là buồn cười, chính họ đã ép tôi mang Vương Ninh về. Mang về để họ hạ thấp, làm nhục tôi!”
Điều này đúng là sự thật.
Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net
Trả lời
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.