Chương 2
2.
Người quay lại là chị ba, chị tư trong ký túc xá và Vương Ninh.
Tay tôi gấp quần áo khẽ run lên.
Chị ba nói: “Ồ, cậu ở nhà à?”
Tôi đáp: “Ừ, làm xong việc rồi, chỗ ở cũng thu xếp xong.”
Đúng vậy, tôi đi tìm việc.
Mọi người đều biết, gần đến kỳ nghỉ hè, tôi đã sớm ra ngoài tìm việc làm thêm.
Tôi vừa trở về, không nghe thấy giết người cũng không nhìn thấy xác chết! Tôi tự nhủ như vậy trong lòng, lát nữa cứ thế mà diễn.
Nhưng khi tôi nghiêng người, mái tóc ướt đẫm khẽ quệt qua má…
Khoảnh khắc đó, tôi như thấy Vương Ninh đang nhìn chằm chằm tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Xong rồi…
Nếu tôi vừa trở về, tại sao lại đi gội đầu…
May mắn là lúc đó, chị tư bỗng hỏi: “Sao giữa trưa mà cậu lại gội đầu thế?”
Tốt lắm, câu hỏi này cho tôi một cái cớ để tiếp tục diễn, nếu tự giải thích thì sẽ rất đáng nghi.
Tôi giả vờ bình tĩnh: “Đừng nhắc nữa, lúc về phát hiện trên đầu dính kẹo cao su, nên phải gội sạch.”
Chị tư giật mình: “Kẹo cao su?!”
“Ừm, nhà hàng nơi tôi làm thêm đông khách lắm, người qua lại nườm nượp, chẳng biết bị dính từ lúc nào nữa.”
Chị tư nói: “Sao cậu không tìm một quán ăn vắng vẻ một chút?”
“Quán vắng chắc cũng chẳng nhận làm thêm đâu.”
Chúng tôi tán gẫu qua lại, dường như câu chuyện trôi qua một cách suôn sẻ.
Tôi dần thả lỏng hơn.
Đột nhiên, Vương Ninh đề nghị: “Chơi bài không? Vừa hay bốn người.”
Lời này có chút đường đột…
Tôi vốn định từ chối. Nói đùa à, đương nhiên phải từ chối rồi! Hắn là kẻ sát nhân mà!
Ai ngờ chị tư nhảy cẫng lên vui sướng: “Hay, hay lắm! Buổi sáng chưa chơi được làm tôi bứt rứt mãi.”
Nghe vậy, có vẻ sáng nay họ đã hẹn nhau đánh bài nhưng không thành.
Tôi vừa kịp thốt ra chữ “Không…”
Liền thấy Vương Ninh vô thức siết nắm tay, đôi lông mày rậm rối rắm nhíu chặt lại, trông đầy bực dọc. Hiển nhiên, hắn không giỏi tìm cớ.
“Được thôi,” tôi đáp.
Vì đúng vào khoảnh khắc đó, tôi nhận ra thực tế. Cánh tay của Vương Ninh còn to hơn cả chân tôi, hắn là một kẻ sát nhân cực kỳ khỏe mạnh và hiện đang nghi ngờ tôi.
Tôi không dám đánh cược rằng, nếu hắn không tìm được lý do để giữ tôi lại, trong lúc hoảng loạn liệu hắn có g/iết hết chúng tôi không.
Ban đầu mọi chuyện vẫn ổn, chị ba chủ động nhắc đến việc làm thêm.
Trong phòng ký túc chúng tôi, gia cảnh của chị ba là tệ nhất. Cô ấy nói cô ấy cũng cần tìm việc làm thêm trong kỳ nghỉ này.
Tôi bảo cứ tìm đại đi, tôi cũng chỉ làm bồi bàn ở nhà hàng thôi.
Cô ấy hỏi tôi chi tiết buổi phỏng vấn.
Tôi nhân tiện kể luôn lịch trình buổi sáng của mình, như một cách để loại bỏ thêm nghi ngờ.
Chị ba đột nhiên thở dài: “Tôi muốn cùng Vương Ninh tìm một công việc làm thêm ở chung một chỗ, nhưng khó quá.”
Nghe vậy tôi im lặng.
Vương Ninh có khuôn mặt đầy góc cạnh, ánh mắt nhìn người thì thô lỗ, khiến người ta rất khó chịu.
Tìm việc chắc chắn sẽ bị phân biệt đối xử.
Giọng hắn nhẹ nhàng: “Thực ra, em có thể làm trước. Không cần đợi anh. Anh đi nơi khác cũng có thể tìm được việc.”
Chị ba lập tức khoác tay hắn, nũng nịu: “Em không muốn! Không có anh, em cũng không đi. Em chỉ muốn ở bên anh thôi.”
Lòng tôi lạnh toát. Nghĩ bụng, với kiểu suy nghĩ si tình này, dù biết Vương Ninh giết người, chị ba chắc cũng sẽ giúp hắn ta giấu giếm.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy một giọng nói: “Cậu đúng là não cá vàng, tôi thấy nếu một ngày nào đó Vương Ninh g/iết n/gười, cậu cũng sẽ giúp hắn giấu nhẹm.”
Tôi: “…”
Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net
Trả lời
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.