Skip to main content
Thế giới truyện tiên hiệp
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 18

2:45 chiều – 13/01/2025

18.

Cách đó không xa có một người.

Tôi không nhìn rõ mặt, chỉ thấy cô ấy cao gầy, cạo đầu húi cua, nhưng có thể chắc chắn đó là một cô gái.

Cô ta đang huýt sáo về phía tôi và hắn ta.

Đồng tử của tôi đột nhiên co rút lại: “Chạy đi! Hắn là kẻ giết người!”

Tiếng huýt sáo đột nhiên cao vút, rồi uốn lượn một cách tinh tế, nghe đầy vẻ hân hoan.

Cô ấy giơ chân ra sau, làm động tác chuẩn bị chạy đà…

Sau đó, cô ấy lao vút tới, bay người một cú nhảy thẳng đến trước mặt chúng tôi, “Bốp bốp bốp”, nện Vương Ninh mấy cú đấm liên tiếp!

Vương Ninh, kẻ khỏe mạnh có thể đá vỡ cửa, vậy mà trong tích tắc trở nên không còn sức kháng cự…

Hắn giãy giụa muốn chạy trốn.

Cô gái ấy thậm chí còn lùi lại, lại lấy đà lần nữa, rồi bay người tung ra một cú đá thẳng…

Đánh ư? đây là một màn đánh đập đơn phương.

Chắc chắn tôi lại bị ảo giác nữa rồi!

Cô ấy như đang cười!

“Dừng tay! Mau dừng tay!”

Cảnh sát đã tới!

Một bóng người cao lớn chạy đầu tiên, tôi nhận ra đó dường như là anh cảnh sát cao lớn lúc trước đến phòng ký túc của chúng tôi lấy mẫu thức ăn về kiểm tra!

Cô gái quay đầu nhìn thoáng qua, rồi ngồi lên người Vương Ninh, giờ đã bất động, nện thêm hai cú đấm, sau đó cười lớn và chạy đi mất.

Anh cảnh sát cao lớn kia trông có vẻ tức điên, đuổi theo cô ta: “Cô quay lại đây cho tôi!!!”

Tôi: “…”

Tôi không thể nói nên lời vì trong vòng chưa đến một phút mà bao nhiêu chuyện xảy ra, khiến tôi không thể phân biệt được đâu là ảo giác đâu là hiện thực.

Đám đông ùn ùn kéo tới.

Chị cảnh sát cũng vội vã chạy đến đỡ tôi dậy từ dưới đất, một vài người khác chạy lại kiểm tra tình trạng của Vương Ninh.

“Còn sống…”

Hắn bị kéo dậy, còng tay lại.

Cô cảnh sát sốt sắng hỏi tôi: “Em không sao chứ!”

Ánh mắt tôi xuyên qua đám đông, nhìn theo bóng hai người đang rời xa.

“Cô ấy, cô ấy là ai?.”

Cô cảnh sát đáp: “Là em gái của sư huynh Tạ… Tính cách hơi khác thường một chút, có phải đã làm em hoảng sợ không?”

“Không phải, cô ấy đã cứu em.”

Nhưng cơ thể tôi vẫn không ngừng run rẩy.

Chị cảnh sát lập tức ôm lấy tôi, vừa đỡ vừa ra lệnh cho mọi người chuẩn bị đưa tôi tới bệnh viện kiểm tra.

Chị ấy chân thành xin lỗi: “Xin lỗi em, là do chúng tôi làm việc không chu toàn, khiến các em phải chịu tổn thương.”

Tôi vẫn chưa hoàn hồn.

Nhận ra điều đó, chị ấy cố gắng an ủi tôi bằng một câu:

“Chúc mừng em, đã chính thức thoát khỏi sự truy sát của một kẻ giết người hàng loạt.”

Đột nhiên, như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, tôi gục xuống vai chị ấy, òa lên khóc nức nở, trút bỏ tất cả những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu.

Bình luận

Trả lời

Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Email: [email protected]
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net

About Us

Tu tiên ta đắc đạo lúc nào chẳng hay!
Nền tảng nội dung số chất lượng cao
Ngày thành lập: 10/10/2024