2.
Vợ tôi lau nước mắt, kết nối điện thoại với Bluetooth, khóc nói: “Anh ơi, cảnh sát cần hỏi vị trí, nhưng em không biết mình đang ở đâu.”
Sau khi kết nối, tôi nói: “Chúng tôi vừa qua lối ra cao tốc Hoàng Gia Đôn, đang hướng về phía nam thành phố.”
Cảnh sát hỏi: “Xe bạn màu gì, biển số là gì?”
Tôi trả lời: “Màu xám nhám, biển số 72C32.”
“Chúng tôi sẽ phong tỏa các lối vào cao tốc liên quan phía trước, đồng thời cử xe tuần tra bảo vệ. Bạn có thể nhìn rõ biển số xe đang gây rối không? Chúng tôi sẽ liên lạc buộc họ rời xa bạn.”
“Tôi không nhớ biển số, hiện tại không nhìn rõ. Hắn đang chạy song song với tôi.”
“Đã rõ. Chúng tôi sẽ kiểm tra tất cả camera giám sát, bạn hãy tiếp tục giữ tốc độ.”
Tôi nuốt nước bọt, hỏi câu khiến tôi lo nhất: “Cách lối vào làn đường tránh gần nhất còn bao xa?”
Bên đầu dây bên kia im lặng vài giây, cuối cùng nói: “Cách 80 km, chúng tôi sẽ làm hết sức để bảo vệ các bạn.”
Trong nháy mắt, lòng tôi như c/hết lặng.
80 km, gần như xuyên qua hai thành phố!
Chiếc xe màu trắng vẫn chạy song song với tôi, chủ xe liên tục mắng chửi tôi.
Tôi không nghe rõ hắn đang nói gì, nhưng chắc chắn là những lời rất khó nghe.
Điều quan trọng hơn là, phía trước đã bắt đầu xuất hiện làn đường khẩn cấp.
Nếu lúc này tôi có thể đổi làn sang đó, cơ hội sống sót của gia đình tôi sẽ tăng lên đáng kể!
Vấn đề là chiếc xe trắng kia!
Hắn chạy cùng tốc độ, chắn ngay làn bên phải, khiến tôi không thể đổi làn.
Vợ tôi ngồi ở hàng ghế sau, lau nước mắt, bỗng nhiên tháo dây an toàn rồi nói: “Anh, anh đã bật hỗ trợ chuyển làn chưa?”
“Rồi.”
“Anh ra đây, để em lái thay anh.”
Tôi ngẩng đầu, qua gương chiếu hậu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vợ.
Cô ấy vừa khóc vừa nói: “Hàng ghế sau an toàn hơn, để em lái đi!”
Tôi không nói gì, chỉ nắm chặt tay lái.
Cô ấy vẫn nài nỉ: “Nếu anh không sống sót, em và con phải làm sao đây? Em kiếm không đủ tiền nuôi con, anh sống tốt hơn em.”
Tôi quay đầu lại, nhìn con gái.
Con bé vẫn đang ê a tập nói, hoàn toàn không biết mình đang trải qua một cơn nguy hiểm kinh hoàng.
Con bé cầm chiếc bánh quy, vui vẻ vẫy tay.
Tôi cố nở nụ cười, nói với con: “Bé con, gọi ba đi.”
Con bé chưa từng gọi tôi là ba.
Nếu hôm nay tôi phải c/hết ở đây, ít nhất tôi muốn nghe con bé gọi một tiếng ba.
Con bé nhìn tôi, bật cười khanh khách, vẫy chiếc bánh quy, miệng ê a gọi “A phu, A phu”.
Thấy tôi vẫn không đổi chỗ, vợ tôi vội kéo áo tôi.
Tôi cay cay sống mũi, nhỏ giọng nói: “Đừng lấy con ra làm lý do, em nghe này…”
Tôi lau nước mắt, giọng nghẹn ngào:
“Anh không tin có kiếp sau, nhưng nếu có, anh hy vọng lại được gặp em.”
Vợ tôi ngây người nhìn tôi.
Nhưng ngay sau đó, tim tôi thắt lại.
Bởi chiếc xe trắng lần nữa vượt lên từ làn bên phải.
Tôi không biết hắn định làm gì, nhưng bất kỳ hành động nào của hắn đều khiến tôi lo lắng.
Tôi biết mình đang đối mặt với loại người nào.
Người dám chạy rùa bò trên làn vượt, hoặc là ngu ngốc, hoặc là không coi trọng m/ạng s/ống.
Với hành động của hắn, rõ ràng hắn không hề tôn trọng m/ạng s/ống chút nào.
Cửa kính xe hắn lại mở ra, một thứ gì đó bị ném ra ngoài.
Tôi chưa kịp nhìn rõ đó là gì thì kính chắn gió trước mặt tôi đã vỡ toang!
Vợ tôi hét lên một tiếng đau đớn.
Tôi ngoảnh lại nhìn, c/hết lặng.
Một chiếc tua vít xuyên qua kính chắn gió, không chỉ làm vỡ kính, mà dưới lực tác động khủng khiếp ở tốc độ 100 km/h, nó đâm thẳng vào ghế bên phụ, xuyên qua vai vợ tôi!
Quay đầu nhìn lại, tôi thấy vợ ngồi ở hàng ghế sau bị chiếc tua vít xuyên qua vai, m/áu chảy ròng ròng!
Lúc đó, đầu tôi như trống rỗng.
Trong đầu tôi chỉ lặp đi lặp lại một suy nghĩ.
T/ông c/hết hắn!
Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net
Trả lời
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.