Skip to main content
Thế giới truyện tiên hiệp
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 12

2:36 chiều – 13/01/2025

12.

Không biết đã đi bao lâu, chân tôi đã mỏi nhừ, trời cũng dần tối. Chúng tôi bước lên một cây cầu vòm, đột nhiên, tôi nghe thấy giọng Đàm Yên.

“Trương Lâm, đừng đi tiếp!”

Tôi giật mình quay lại, thấy Đàm Yên đứng ở đầu cầu phía sau tôi.

“Trương Lâm, quay lại đi. Tất cả đều là ảo giác, đừng tin cô ta.”

Cô ấy ôm trong tay một cuốn sách, hốt hoảng gọi tên tôi.

Tôi đột ngột dừng bước, không dám tiến thêm một bước nào nữa.

Triệu Phúc Kim nắm chặt tay tôi hơn.

“Cô ta không phải Đàm Yên, đừng tin cô ta. Sắp ra ngoài rồi, đừng từ bỏ vào phút chót.”

Cả hai mỗi người nói một cách, tôi nhìn qua nhìn lại, không biết phải tin ai, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.

Đàm Yên vội mở cuốn sách trong tay, giơ cao để tôi nhìn một bức ảnh trong đó.

“Bức tranh mà bảo tàng không triển lãm, em đã tìm thấy ảnh chụp trong cuốn sách này. Người phụ nữ trong tranh chính là cô ta! Cô ta tên là Triệu Phúc Kim, là con gái thứ tư của Tống Huy Tông, công chúa Diên Khánh!

Năm xưa, cô ấy vì nạn Tĩnh Khang mà bị quân Kim làm nhục, cuối cùng chết thảm! Giờ đây, chính oán niệm của cô ấy đang gây rối.”

Đàm Yên đứng cách tôi khá xa, tôi không nhìn rõ bức ảnh, nhưng lờ mờ thấy một bức tranh mô tả cảnh phụ nữ Tống bị quân Kim làm nhục. Trong tranh có nhiều phụ nữ, quần áo xộc xệch, nhưng khuôn mặt không rõ ràng.

“Trương Lâm, đừng để cô ấy lừa, đi theo tôi.”

Triệu Phúc Kim sốt ruột, ra sức kéo tôi đi.

Tôi không quyết định được, tim như nghẹn lại, nắm chặt tay vịn cầu, không muốn bước tiếp.

Tôi nhớ lại tất cả những gì đã trải qua, gương đó g/iết người bằng cách nào?

Triệu Phúc Kim nói đây là không gian khác. Nếu không cùng không gian, có lẽ không thể gây tổn hại thực sự.

Những người đã chết đều có nụ cười trên mặt, và họ đều đạt được điều mình mong muốn nhất. Chiếc gương đó, rõ ràng là giết người bằng cách khơi dậy dục vọng của họ, từ đó làm cho sức mạnh của nó mạnh hơn.

Tôi bỗng nhiên hiểu ra.

“Tôi hiểu rồi. Nếu dục vọng của tôi không được thỏa mãn, tôi sẽ không chết.”

Tôi hét lên.

Nếu dục vọng của Vương Thực là giàu có và có bạn gái xinh đẹp, thì dục vọng của tôi là điều tra ra nguyên nhân cái chết của Vương Thực, và có được một mỹ nhân tuyệt sắc làm bạn, để rồi khoe khoang trước mặt Đàm Yên, rửa nhục.

Nghĩ đến đây, tôi bất ngờ gạt tay Triệu Phúc Kim ra: “Xin lỗi, cô quá đẹp.”

Trần gian không có vẻ đẹp nào như thế này, không phải hồ ly thì là yêu quái.

Cô ta xuất hiện sau khi tôi soi gương, còn sở hữu nhan sắc tuyệt trần, lại đối xử với tôi rất tốt, hoàn toàn phù hợp với dục vọng của tôi.

Đầu óc tôi tỉnh táo lại, tôi thấy cô ta đột nhiên đứng yên, khuôn mặt nhanh chóng mục nát, từng mảng thịt rữa rơi xuống, để lộ bộ xương trắng toát.

Cô ta há miệng, để lộ răng nanh sắc nhọn, ánh mắt đầy bi thương và căm hận nhìn tôi, móng tay đỏ trên tay dài ra nhanh chóng.

Tôi hét lên kinh hãi, quay đầu chạy. Đôi tay cô ta như dây leo vươn dài tới, suýt nữa tóm được tôi.

“Trương Lâm!”

Đàm Yên lao tới, nắm chặt tay tôi, kéo tôi ra khỏi cây cầu.

Chúng tôi ôm chặt lấy nhau, xung quanh là ánh sáng rực rỡ của một thành phố lớn hiện đại.

Sau lần sinh tử này, tôi và Đàm Yên cuối cùng cũng tái hợp, trở thành đôi tình nhân viên mãn.

Cuốn sách mà Đàm Yên mang đến cứu tôi, tôi không ngừng lật xem mỗi khi rảnh rỗi. Vì là bức tranh phục chế, nên không rõ nét, nhiều góc trong tranh khuôn mặt mơ hồ. Nhưng Triệu Phúc Kim ở trung tâm bức tranh, khuôn mặt cô ấy có thể nhìn rất rõ.

Trong tranh, cô ấy đang bị một nhóm lính Kim làm n/hục, vẻ mặt tuyệt vọng.

Bình luận

Trả lời

Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Email: [email protected]
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net

About Us

Tu tiên ta đắc đạo lúc nào chẳng hay!
Nền tảng nội dung số chất lượng cao
Ngày thành lập: 10/10/2024