1.
Người bạn thân từ nhỏ của tôi, Vương Thực, đã chết.
Tối hôm đó, tôi nhận được cuộc gọi từ cậu ấy. Cậu ấy nói rằng gần đây vừa trúng một khoản tiền lớn, lại còn có một cô bạn gái rất xinh đẹp. Bây giờ giàu có rồi, cậu ấy muốn giúp đỡ người bạn thân này.
Sau khi cúp máy, tôi nhận được ảnh bạn gái của cậu ấy gửi qua WeChat.Quả nhiên rất xinh, đến mức tôi còn nghi ngờ cậu ta lấy ảnh trên mạng để lừa tôi.
Nhưng ngay sau đó, cậu ta gửi thêm một bức ảnh chụp chung với cô ấy. Lần này tôi đã tin phần nào. Trong ảnh, cô gái mặc một bộ Hán phục, được Vương Thực ôm chặt. Hai người đều nở nụ cười rạng rỡ.
Chúng tôi hẹn hôm sau sẽ gặp nhau tại khách sạn Sheraton để ăn tối. Nhưng tối đó tôi đợi hơn một tiếng vẫn không thấy cậu ta đến. Dù Tôi gọi liền bảy, tám cuộc điện thoại cũng không ai bắt máy. Nghĩ rằng cậu ta đang trêu đùa mình, tôi bực tức nhắn tin:”Tôi coi cậu là anh em, thế mà cậu lại lừa tôi như thế à? Vương Thực, cậu giỏi lắm!”
Sau khi thanh toán, tôi giận dữ về nhà. Đến sáng hôm sau, điện thoại của Vương Thực gọi tới. Nhưng người gọi là một cảnh sát. Anh ta nói rằng Vương Thực đã chết. Không liên lạc được với người thân của cậu ta, nên cảnh sát tạm thời họ gọi cho tôi để nhận diện.
Tin sét đánh này khiến tôi như phát điên.Vương Thực, cậu ấy thực sự đã c/hết rồi!
Tôi hoàn toàn bàng hoàng. Cảnh sát nói họ là người của đồn công an ở Khai Phong, Hà Nam, yêu cầu tôi tới đó để nhận diện t/hi t/hể.
Hiện tại tôi đang ở Hàng Châu, Chiết Giang, mà Vương Thực cũng luôn làm quản lý của một bảo tàng tại đây. Làm sao cậu ta lại có thể xuất hiện ở Khai Phong chỉ trong một đêm?
Nghe vậy, tôi rùng mình. Lẽ nào Vương Thực bị b/ắt c/óc và người gọi điện đến đang lừa tôi?
Cảnh sát bên kia dường như cũng nhận ra sự dè dặt của tôi, bảo tôi chờ vài phút rồi cúp máy.
Chẳng bao lâu sau, đồn công an ở khu vực Hàng Châu gọi tới, xác nhận sự việc là thật. Vương Thực đã chết, và thi thể của cậu ấy được tìm thấy cách Hàng Châu cả ngàn dặm, tại Khai Phong.
Trong trạng thái lơ mơ, tôi lên đường tới Khai Phong. Ở nhà tang lễ, tôi nhìn thấy thi thể của cậu ấy. Cơ thể vẫn nguyên vẹn, nhưng khuôn mặt tái nhợt lại mang một nụ cười kỳ quái.
Họ cho tôi biết, thi thể của Vương Thực được phát hiện trên cổng thành tại quảng trường Chu Tước Viên ở Khai Phong. Một nhóm người yêu thích Hán phục tham gia sự kiện phục hưng thời Bắc Tống đã phát hiện ra anh ấy. Khi lại gần, họ mới biết anh đã chết từ trước.
Cái chết của Vương Thực có rất nhiều điểm đáng ngờ, và đó cũng là lý do cảnh sát vẫn đang điều tra.
Cậu ấy gọi điện cho tôi lúc 11 giờ đêm, nhưng vào lúc 9 giờ tối hôm đó, cậu ấy đã rời khỏi bảo tàng. Không có bất kỳ ghi nhận nào về việc cậu ta mua vé tàu hay máy bay từ Hàng Châu tới Khai Phong.
Thi thể của cậu ấy được phát hiện vào 7 giờ sáng hôm sau.Điều đó có nghĩa là, sau cuộc gọi với tôi, cậu ấy hoàn toàn biến mất trong khoảng thời gian 8 tiếng, nhưng lại xuất hiện ở Khai Phong cách đó cả ngàn dặm.
G/iết người phi tang!
Vương Thực không có xe, cũng chẳng có bằng lái. Chỉ có khả năng trong 8 tiếng đó, có người lái xe đưa cậu ấy từ Hàng Châu tới Khai Phong, rồi sát hại và phi tang tại đó.
Nhìn thi thể lạnh ngắt của cậu ấy, tôi khóc đến ngẩn ngơ.
Vương Thực cũng giống như tôi, đều là những đứa trẻ lớn lên từ nông thôn. Chúng tôi mạnh khỏe, chăm chỉ, và tuyệt đối không thể nào vô duyên vô cớ mà chết như thế này được.
Nước mắt tôi tuôn rơi như mưa. Trong nhiều ngày liên tiếp, từ lúc pháp y lưu giữ bằng chứng cuối cùng đến khi hỏa táng, tôi vẫn chưa hề gặp “bạn gái” mà cậu ấy từng nhắc tới.
Điều này quá vô lý.
“Trước đây, Vương Thực nói với tôi rằng cậu ta vừa nhận được một khoản tiền lớn. Lẽ nào chính vì số tiền đó mà cô bạn gái kia ra tay giết người cướp của?”
Trong đầu tôi gần như chắc chắn rằng cô “bạn gái” mà cậu ấy nhắc tới chính là nghi phạm lớn nhất.
Tại đồn cảnh sát, tôi đã báo cáo tất cả những gì mình biết cho họ. Thế nhưng kết quả điều tra lại thật khó tin.
Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net
Trả lời
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.