5.
Cho đến khi chiếc xe đi xa, tôi cũng không thấy mặt đường nhựa dưới chân cậu thanh niên biến thành biển máu, cũng không thấy hàng trăm bàn tay ma kéo cậu ta xuống địa ngục.
Thậm chí, tôi còn nhìn thấy cậu ấy thở phào nhẹ nhõm, bật cười sảng khoái như vừa được giải thoát.
Xuống xe, hóa ra không đáng sợ như tôi tưởng tượng.
Nhưng quy tắc thứ năm đã quy định rõ ràng: không được xuống xe ở bất kỳ trạm nào giữa đường.
Mà dường như quy tắc ấy cũng không nói rõ nếu xuống xe thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Tôi bắt đầu băn khoăn, rốt cuộc có nên xuống ở trạm Lâm Tây Tứ Lộ hay không.
Hôm nay tôi đã hẹn bạn đến thư viện Tứ Lộ để đọc sách và tìm tài liệu.
Nếu không thể xuống giữa đường, mà phải đến bến cuối, sau đó quay ngược lại, sẽ phải đi bộ rất xa.
Lúc này, trong xe vang lên tiếng phát thanh.
“Trạm Lâm Tây Tam Lộ, đã đến. Xin hãy xuống xe qua cửa sau.”
Lác đác vài người cúi đầu, giống như những cỗ máy không cảm xúc, lặng lẽ xuống xe.
Rồi lại có thêm vài người bước lên xe.
Tài xế vẫn gào lên: “Đi về phía sau, đi về phía sau, phía sau còn chỗ trống.”
Lúc này, một người phụ nữ bế theo đứa trẻ lại đứng trước mặt tôi.
Tôi định giả vờ ngủ, vừa nhắm mắt lại thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Tiểu Lệ, em cũng ra ngoài à?”
Tôi mở mắt, ngẩng đầu lên nhìn.
Khuôn mặt đó hiện lên trong mắt tôi.
Quả nhiên là người quen.
Là chị dâu của tôi, vợ của anh cả.
“Chị dâu? Chị, chị đưa cháu gái em đi đâu vậy?”
Chị dâu mỉm cười ngượng ngùng: “Đi đến Lâm Tây Lục Lộ, đến giúp anh cả em trông cửa hàng, anh ấy sắp phải đi công tác xa.”
“Ồ.”
Chị đứng trước mặt tôi, bế cháu gái tôi mới bốn tháng tuổi, lúc lắc qua lại, chỉ cần một cú phanh gấp là hai mẹ con có thể ngã nhào ra.
Tôi cảm nhận rõ ràng ánh mắt của mọi người trong xe đều dồn về phía mình.
Dường như họ đã nhìn ra sự bối rối và ý định không muốn nhường ghế của tôi.
Chị dâu rất tinh ý, mỉm cười dịu dàng.
“Không sao đâu, em cứ ngồi đi, chị đứng được mà.”
Đúng là một người tinh tế, dịu dàng, chu đáo, nhưng nếu chị đã muốn đứng, thì đừng đứng ngay trước mặt em được không!
Chị nghiêng ngả lúc sang trái, lúc sang phải, miệng còn nói: “Chị không sao, thật sự không sao mà.”
Toàn bộ hành khách trong xe đều căng thẳng nhìn đứa trẻ trong tay chị.
Sợ rằng đứa trẻ sẽ bị va chạm hay tổn thương. Trong ánh mắt họ viết rõ ràng rằng, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, mọi trách nhiệm sẽ đổ lên đầu tôi.
Bên trong xe lại bắt đầu rộ lên những tiếng bàn tán chỉ trỏ.
Không chịu nổi sự dày vò của lương tâm, và cũng vì giữ thể diện, tôi đành phải đứng dậy nhường chỗ.
Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net
Trả lời
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.