Skip to main content
Thế giới truyện tiên hiệp
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương cuối

2:05 chiều – 13/01/2025

12.

Khi tôi tỉnh lại, tôi đã nằm trong bệnh viện.

Khói xám trong trường đã biến mất ngay sau khi tôi ngất đi. Sáng hôm sau, có người vào khuôn viên trường và phát hiện ra một sự im lặng chết chóc trong trường.

Ngoài tôi ra, không ai sống sót.

Tất cả thông tin liên quan đều bị phong tỏa, một làn sóng nhân viên liên tục hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trong ánh mắt nghi ngờ và không tin của họ, tôi đã lặp lại câu chuyện về khói xám vô số lần.

Biết gì tôi nói hết.

Tuy nhiên, tôi đã giấu đi một chuyện.

Cụ thể là bốn chữ.

Vào giây phút cuối cùng trong không gian giấc mơ, 105 từ phía sau đâm dao vào tôi, khi dao vượt qua đỉnh đầu tôi, anh ấy nhẹ nhàng nói bốn chữ.

“Che mắt qua biển.” (Đây là một thành ngữ Trung Quốc, ám chỉ việc dùng mưu kế để lừa dối hoặc che giấu một điều gì đó lớn lao, khiến mọi người không nhận ra sự thật. Che giấu sự thật, qua mắt mọi người)

“Chắc chắn là tôi” Sau này tôi mới hiểu ý nghĩa của hành động của anh ấy.

Khói xám chỉ cho phép một người sống sót ra ngoài. Nếu muốn cứu tất cả, chắc chắn sẽ phải có người hy sinh.

Và hy sinh này không thể bị khói xám phát hiện, phải giả vờ là một cuộc ẩu đả, giả vờ là tự hại lẫn nhau.

Cách duy nhất, là anh ấy và Lão Tam cùng chết chung, để tôi có thể sống sót ra ngoài.

Tôi vẫn nhớ khi những người trong cột tinh thể đột nhiên mở mắt, họ có thể chưa chết, chỉ là bị mắc kẹt trong khói xám.

Vào giây phút cuối cùng, 105 đã đặt gánh nặng sống sót lên người tôi.

Một ván cược dùng chính mạng sống của mình làm tiền cược. Chính 105 đã hy sinh để cứu sống tôi. Tôi nợ anh ấy một mạng.

Vì vậy, tôi không thể nói chuyện này với bất kỳ ai.

Tôi không tin bất kỳ ai.

Tôi nghi ngờ, khói xám đã thấm vào thế giới thực.

Người duy nhất tôi có thể tin tưởng, chỉ có chính mình.

Bảy ngày sau, giữa đêm khuya. Tôi bỗng nhiên tỉnh dậy.

Bên ngoài cửa sổ, trăng sáng treo cao, không có bóng dáng của khói xám.

Nhưng tôi cảm thấy có gì đó không ổn, căn phòng rất lạnh.

Tiếp theo, một luồng khí lạnh từ bốn phía bò lên cửa sổ, uốn lượn, tạo thành những hoa băng kỳ dị và rực rỡ.

Không, không đúng, không phải hoa băng.

Là hai chữ.

“Cứu tôi.”

Ở góc dưới bên phải, một dấu tay màu băng trong suốt phát ra ánh sáng yếu ớt.

Tôi không do dự, đặt tay phải lên đó.

105…

Anh ấy đang cầu cứu tôi.

Tôi…

Phải cứu anh ấy!

HẾT.

Bình luận

Trả lời

Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Email: [email protected]
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net

About Us

Tu tiên ta đắc đạo lúc nào chẳng hay!
Nền tảng nội dung số chất lượng cao
Ngày thành lập: 10/10/2024