Chương 2
2.
Lời của Lão Tam khiến tôi nảy ra một ý nghĩ. Không phải thực phẩm, nhưng virus vẫn có thể lây lan bằng cách khác khiến phòng chúng tôi, phòng 202 và phòng bên cạnh cùng phát bệnh vào một thời điểm.
Lây truyền qua không khí!
Tôi lập tức nhìn chằm chằm vào màn sương mù ngoài cửa sổ.
Liệu đám sương dày đặc xuất hiện đột ngột này có mang theo loại virus nào đó có thể khiến con người tử vong hay không?
Nhưng… điều này cũng không hợp lý!
Nếu virus được mang theo bởi sương mù, chắc chắn nó sẽ tấn công toàn bộ khu vực một cách không phân biệt. Vậy thì—
Tại sao tôi, Lão Tam và người ở phòng 202 vẫn chưa sao?
Tôi không thể lý giải được.
Nhưng suy đi nghĩ lại, tìm kiếm điểm chung giữa ba người còn sống, tôi chỉ có thể chấp nhận một giả thuyết phi lý nhưng lại hợp lý—
Chúng tôi đang đối mặt với một mối nguy hiểm mà người bình thường không thể hiểu được: Chỉ cần ngủ, sẽ chết!
Tôi gửi suy đoán này vào nhóm chat.
Ngoài người ở phòng 202, vẫn còn một người chưa ngủ.
Hắn nói hắn ở phòng 103, trong ký túc xá đó chỉ có hắn dọn đến khu mới sớm nhất. Hắn vẫn đang xem phim nên đến giờ mới biết trong trường xảy ra chuyện.
Nhưng rất tiếc, không còn ai khác lên tiếng nữa.
Chúng tôi đều hiểu điều đó có nghĩa là gì.
Sau đó, tôi và Lão Tam lục lọi trong ký túc xá và tìm được hơn chục gói cà phê hòa tan.
Mỗi người uống liền hai gói, số còn lại pha hết vào nước để khi cảm thấy buồn ngủ thì uống một ngụm.
Trước đó, tôi và Lão Tam thoát chết là nhờ cả hai mải mê chơi Red Alert 3 qua mạng nội bộ, lên giường muộn hơn mọi người.
Lúc này, cả hai chúng tôi đều bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Pha xong cà phê, tôi lấy khẩu trang dự trữ và quần áo ấm ra, cả hai mặc đồ bảo hộ thật kỹ.
Lão Tam vừa mới đề xuất rời khỏi trường học. Tôi suy nghĩ một lúc rồi đồng ý với kế hoạch của cậu ấy.
Lý do rất đơn giản: khi tôi mở các trang tin nóng, hoàn toàn không thấy bất kỳ thông tin liên quan nào. Để chắc chắn hơn, tôi còn thử kiểm tra tin tức từ các khu vực khác trên thế giới nhưng vẫn không tìm được gì cả.
Điều này chứng tỏ [khủng hoảng ngủ chết] chỉ là thảm họa cục bộ. Liên tưởng đến màn sương dày đặc ngoài cửa sổ, tôi đoán rằng chỉ cần thoát ra khỏi trường là sẽ an toàn.
Tôi nhắn vào nhóm mời phòng 202 và 103 cùng nhau bỏ trốn.
Phòng 103 đồng ý.
Nhưng thật không ngờ, phòng 202 lại thẳng thừng từ chối ý tốt của tôi:“Tôi không làm chuyện ngốc nghếch đó đâu, tôi đã báo cảnh sát qua mạng rồi, cứ yên tâm chờ sẽ có người đến cứu!”
Càng bất ngờ hơn nữa, lại có một bạn còn sống trong nhóm bất ngờ lên tiếng.
Cậu ta nhắm thẳng vào 202, nói một câu gây sốc:“Cậu không phải đang chờ được cứu, mà là đang chờ chết.”
Tôi vội vàng gõ chữ hỏi 105:“Ý cậu là sao?”
Người vừa trách móc 202 đã đổi tên trong nhóm thành [Người sống sót duy nhất ở 105].
105 đáp lại chúng tôi bằng một câu hỏi:“Chẳng lẽ các cậu không nhận ra chúng ta đã bị cô lập với thế giới bên ngoài rồi sao?”
202 phản bác lại:“Không thể nào! Tôi vừa báo cảnh sát xong…”
105 lập tức ngắt lời:“Nếu báo cảnh sát thành công, họ đã nhanh chóng liên hệ lại với cậu. Giờ có ai liên lạc với cậu chưa? Hơn nữa, các cậu thử xem lại những tin tức bên ngoài chúng ta nhận được xem, tất cả… đều dừng lại từ một tiếng trước!”
Tôi mở trang tin tức ra xem, quả nhiên đúng như 105 nói. Tin tức nóng đều đã dừng cập nhật, không có bất kỳ thông tin nào trong vòng một tiếng trở lại đây!
Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net
Trả lời
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.