Skip to main content
Thế giới truyện tiên hiệp
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 1

1:48 chiều – 13/01/2025

truyện: đêm sương vong xác
1.

Trong làng, mỗi tối đều có người thay phiên trực đêm.

Đêm nay, tôi và Cương Tử như thường lệ ra khỏi nhà.

Ban đêm trong làng luôn tĩnh lặng không một tiếng động, nhưng dần dần có điều gì đó không ổn.

Hình như có người xuất hiện trong bóng tối, nhưng mọi chuyện lại không đơn giản như vậy.

Ngôi làng không lớn, chỉ khoảng hơn trăm hộ dân, nằm sâu trong rừng, cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài, hiếm khi có người qua lại trong vòng mấy dặm.

Nguyên do là khoảng mười mấy năm trước, vào một đêm khuya, từ khu rừng sau làng bất ngờ xuất hiện một nhóm cướp, bọn chúng đến nhà của một gia đình khá giả nhất trong làng cướp bóc tiền của, l.àm n.hục phụ nữ, g.iết hại đàn ông sau đó còn đốt cả nhà họ hơn chục mạng người đều hóa thành tro bụi.

Rồi lại có những chuyện như có người đi ra ngoài vào ban đêm, rồi bị một con lợn rừng từ trong rừng lao ra tấn công.

Cũng từ đó, dân làng bàn bạc và quyết định cử người đi tuần tra mỗi đêm, và ý kiến này được mọi người đồng lòng tán thành.

Lâu dần, việc này trở thành truyền thống, mỗi tối đều có một hai người ra ngoài tuần tra và canh gác nghe ngóng, nếu có chuyện gì còn có thể đánh động tới dân làng, tránh được những hậu quả nghiêm trọng.

Và giờ công việc ấy đã đến lượt tôi.

Đêm đó, một mình tôi đi dọc làng, rẽ qua vài khúc quanh để đến nhà Cương Tử. Cương Tử bằng tuổi tôi, chúng tôi lớn lên cùng nhau, và cậu ấy sẽ đi tuần đêm với tôi.

“Đi thôi, Cương Tử, đi dạo một vòng.”

“Ài, anh em à, không phải là tôi không muốn đi, nhưng… dạo này mọi người trong làng bảo ban đêm hay thấy có một cái bóng đen xuất hiện.” Ánh nến yếu ớt phản chiếu nét mặt do dự của Cương Tử.

“Sợ gì chứ? Làm gì có gì ghê gớm thế? Đi thôi.”

Dưới sự thuyết phục của tôi, cuối cùng Cương Tử cũng chịu đi cùng.

Làng không đông người, mọi người sống với nhau như người một nhà, nhưng chẳng ai lường trước được bất trắc. Một thời gian gần đây, dân làng không còn mở cửa gặp nhau, bầu không khí trở nên căng thẳng, lo lắng bao trùm khắp nơi.

Tôi và Cương Tử đi dạo quanh làng, nơi này quá hẻo lánh, đêm xuống từng nhà đều đóng kín cửa từ sớm.

Trong đêm tĩnh mịch, thỉnh thoảng vang lên tiếng chim rừng kêu trầm từ trong núi.

Âm thanh tưởng chừng bình thường ấy lại khiến Cương Tử bên cạnh tôi có vẻ lo lắng, như thể sợ gặp phải thứ gì đáng sợ.

“Nhìn cái dáng cậu kìa, đàn ông con trai mà trông như con gái nhỏ thế.” Tôi cười đùa trêu cậu ấy.

Nghe tôi nói vậy, Cương Tử có phần ngượng ngùng, “Tôi đã bảo không muốn ra ngoài rồi, cậu cứ nhất quyết kéo tôi đi.” Giọng nói của Cương Tử cao lên vài phần.

Thấy vậy, tôi vội vàng an ủi vài câu, thực ra cũng chỉ để cậu ấy bớt sợ hãi.

Vương Cương và tôi thân thiết như anh em, hai gia đình chúng tôi từ trước đến nay luôn giữ mối quan hệ rất tốt đẹp.

Nhưng trời không chiều lòng người, năm Cương Tử sinh ra, cha cậu ấy gặp tai nạn qua đời, để lại hai mẹ con nương tựa nhau. Một năm nọ vào mùa đông, mẹ của Cương Tử ra bờ sông gánh nước, không may trượt chân rơi xuống hố nước và mãi mãi không trở về.

Từ đó, Cương Tử không còn người thân nào trong làng, một mình sống qua những tháng ngày khó khăn.

Trên đường đi, tôi không ngừng trò chuyện với Cương Tử để cậu ấy không quá sợ hãi. Dần dần, cậu ấy cũng quen hơn, cảm giác căng thẳng cũng giảm bớt phần nào.

Khi cả hai đang trò chuyện rôm rả, tôi chợt cảm thấy ở phía trước không xa có ai đó đang đi về phía chúng tôi. Cả hai lập tức im bặt, chăm chú nhìn về phía bóng tối trước mặt.

Tiếng bước chân ngày một gần hơn, tôi và Cương Tử không dám thở mạnh, tay nắm chặt chiếc đèn dầu.

Lúc này, Cương Tử sợ đến cứng đờ người, còn tôi từ từ giơ chiếc đèn dầu lên. Ánh sáng yếu ớt chiếu về phía trước, mờ mờ hiện lên một bóng người, bước chân loạng choạng, chậm rãi tiến lại gần.

“Ai đấy? Ai ở đó?” Tôi lớn tiếng hỏi về phía trước.

Một lúc lâu không có câu trả lời, chỉ thấy bóng người kia từ từ bước vào trong ánh sáng đèn dầu.

Thì ra là Trương Ma Tử ở đầu làng phía đông, vẻ mặt ông ấy trông có chút đau đớn, bước đi cũng nặng nề, một chân cao một chân thấp.

Nhìn thấy người đến, chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm. “Có chuyện gì thế, chú Trương? Sao muộn thế này chú còn ra ngoài?”

Trương Ma Tử từ từ ngẩng đầu lên, thấy là chúng tôi…

Bình luận

Trả lời

Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Email: [email protected]
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net

About Us

Tu tiên ta đắc đạo lúc nào chẳng hay!
Nền tảng nội dung số chất lượng cao
Ngày thành lập: 10/10/2024