Skip to main content
Thế giới truyện tiên hiệp
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 11

1:34 chiều – 13/01/2025

11.

Đột nhiên, tôi nhận ra có điều gì đó không đúng.

Quá yên tĩnh.

Tiểu Linh đâu rồi?

“Nhị Ca, anh đang tìm em à?”

Tiểu Linh không biết từ lúc nào đã phá cửa, lặng lẽ xuất hiện bên cạnh tôi.

Một khuôn mặt quái dị dựa vào vai tôi, tôi cứng người quay lại, nhìn vào mắt cô ấy.

“Á!!!”

Tôi hoảng sợ quay đầu chạy, nhưng vừa quay lại lại đâm phải một bức tường…

Một giọt chất nhầy màu xanh rơi xuống đầu tôi, tôi run rẩy ngẩng đầu lên… không phải tường… là quái vật!

Hắn cười nhe răng, những chiếc răng sắc nhọn còn vương máu, nước miếng nhỏ giọt từ răng hắn xuống đầu tôi.

“Con trai, con trai… hê hê, con trai.”

Hai hốc mắt chảy đầy máu, không có tròng mắt cũng không có mí mắt, chỉ còn lại hai cái lỗ đen ngòm…

Là bố tôi.

Tôi không nhịn được mà rùng mình, quay người lại định chạy nhưng đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai tôi.

“Tiểu Chân, Tiểu Chân, anh đau quá.”

Giọng nói quen thuộc, là anh trai tôi.

Hóa ra… anh ấy không c/hết.

Ba con quái vật bao quanh tôi, ánh mắt tham lam quái dị nhìn tôi chằm chằm, như những con sói đói đang nhìn miếng thịt béo.

Tôi không thể chịu đựng được nữa, khóc thét lên, “Oan có đầu, nợ có chủ, các người c/hết vì tai nạn xe mà! Không phải do tôi g/iết các người!”

“Tôi không muốn c/hết đâu, bố mẹ, anh trai, Tiểu Linh, các người tha cho tôi đi, xin các người tha cho tôi! Anh à! Xin anh, anh luôn thương em nhất mà! Đừng g/iết em.”

Lúc này, trong phòng chỉ còn âm thanh tiếng khóc của tôi vang lên.

Mười giây… chín giây… tám giây…

Tôi đột ngột quỳ xuống đất, dập đầu mấy cái thật mạnh, “Bố mẹ, các người tha cho con, ra ngoài con nhất định sẽ thờ cúng các người, sẽ đốt tiền vàng cho các người.”

Những con quái vật vây quanh tôi, không nói gì cũng không cử động.

Tôi lặng lẽ đếm trong lòng, ba, hai, một.

Khi tiếng gà gáy vang lên, khóe miệng tôi từ từ cong lên một nụ cười.

Lúc ngẩng đầu lên, như mong muốn, tôi thấy hình bóng của những con quái vật dần dần trở nên mờ đục, cho đến khi tan biến. Trên mặt tôi không còn vẻ cầu xin, thay vào đó là sự đắc ý.

Gà gáy lúc 6 giờ, cổng quỷ mở.

“Bố mẹ, Tiểu Linh, và anh trai yêu quý của tôi.”

“Bọn họ không thể đưa tôi đi được nữa.”

Tôi nhẹ nhàng thở ra.

Số tiền đền bù từ việc tháo dỡ căn nhà này, tôi sẽ hưởng trọn. Anh trai à, thật xin lỗi.

Bình luận

Trả lời

Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Email: [email protected]
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net

About Us

Tu tiên ta đắc đạo lúc nào chẳng hay!
Nền tảng nội dung số chất lượng cao
Ngày thành lập: 10/10/2024