Chương cuối
10.
Trấn Sơn nghe xong lời tôi, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Cô… làm sao có thể!”
Tôi mỉm cười nhẹ, “Tôi là con gái của chú, sao lại không thể chứ?”
“Vì sao cô lại biết?”
“Tôi đã tự hỏi tại sao các người lại tìm tôi, cho đến khi tôi nghe được lời của bà góa Vương, tôi mới hiểu ra.”
“Tại sao lại nhấn mạnh việc chuyển giao cho người thân? Lúc đó tôi còn tưởng mình là người cuối cùng có thể ước nguyện, nhưng thực ra chú và bà Vương mới là hai người cuối cùng!”
Mặt Trấn Sơn có chút thay đổi, ông ta mở miệng nói: “Cô làm sao biết được chuyện giữa tôi và bà Vương?”
Tôi mỉm cười nhẹ, thả heo ra khỏi chuồng.
Thần Heo như đ.iên d.ại, lao vào Trấn Sơn.
“Chính là lúc chú g.iết bà Vương, bà ta thì thầm rất nhỏ ‘Con gái, chạy đi’.”
Lúc đó, tôi mới hiểu ra rằng tất cả mọi người đều muốn lợi dụng việc mẹ tôi nuôi heo, rồi cướp đi công sức của bà. Họ đều muốn trở thành người cuối cùng nhận được điều ước để trở nên giàu có, để chiếm lấy tất cả những gì đã được hứa hẹn.
Thực ra tôi không phải là con gái ruột của “mẹ tôi”. Sau khi sinh chị cả tôi, cha mẹ tôi muốn có một đứa con trai. Ông đạo sĩ đã bảo rằng gia đình phải có hai cô con gái trước khi có thể sinh con trai, vì vậy cha mẹ tôi không muốn mất thêm thời gian để sinh thêm một cô con gái nữa, mà muốn nhanh chóng có con trai. Họ đã bí mật nhận nuôi tôi về.
Quả thật, cầu được ước thấy, sau khi nhận tôi về nuôi, mẹ tôi đã nhanh chóng có thai và sinh ra em ba của tôi, là con trai. Kể từ đó, mẹ tôi càng tin tưởng tuyệt đối vào ông đạo sĩ, và chính niềm tin đó đã dẫn đến việc bà nghe theo lời ông ta nuôi Thần Heo để mong trở nên giàu có.
Không ngờ, đó lại chính là cái bẫy mà ông đạo sỹ đã giăng ra để lợi dụng lòng tham của mẹ tôi.
Còn tôi chính là con ruột của bà góa Vương. Trước đó, bà ấy đã lấy một ông lão già, nhưng không lâu sau khi kết hôn, ông ta qua đời, để lại bà cô quạnh. Bà ấy đã lén lút qua lại với Trấn Sơn và sinh ra tôi. Tuy nhiên, vào thời đó, việc không có chồng mà đẻ con là một tội lớn, bị cả làng chỉ trích. Vì vậy, ngay sau khi sinh xong, bà ấy đã đưa tôi cho cha ‘mẹ tôi’ nuôi dưỡng. Vì vậy họ đều là người thân của tôi. Nếu tôi c.hết đi thì người cuối cùng được hưởng sẽ là họ.
Sau khi tôi nói xong cũng là lúc Thần Heo lao vào c.ắn c.hết ông ta. Thần Heo thực sự đã hoàn thành bữa ăn bằng ‘n.gười s.ống’ cuối cùng. sau đó lăn ra đất c.hết.
tôi đem x.ác của Thần Heo c.hôn gần gốc cây táo trước cổng nhà, rồi đắp một cái m.ộ cho nó.
Từ đó tôi trở thành người giàu có nhất trong làng.
“Hai à, phương pháp nuôi Thần Lợn của nhà cô, có thể cho tôi một bản không?”
Tôi cười một cái, lấy tờ giấy trên bàn ra viết bốn chữ lớn.
“Nhà tan người mất.”
Người đó mắng tôi một câu “Đồ điên”, rồi bỏ đi.
HẾT.
Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net
Trả lời
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.