Skip to main content
Thế giới truyện tiên hiệp
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 6

1:17 chiều – 13/01/2025

6.

Mấy ngày sau, tôi bị bố giám sát để đi nuôi lợn.

Chỉ cần có chút không muốn làm, tôi sẽ bị ăn một trận đòn.

Một sáng sớm, tôi đang mơ màng ngủ, thì nghe thấy có người gọi tên tôi từ trong sân.

Tôi mặc đồ và đi ra ngoài, nhưng lại không thấy ai cả.

Khi tôi chuẩn bị quay lại phòng, có người bất ngờ kéo tay tôi và lôi tôi vào góc sân.

“Con hai, mẹ cháu c.hết thật rồi phải không?”

Nghe thấy giọng của bà Vương, tôi không kìm được nữa, ôm lấy bà ấy khóc rống lên.

Bà nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi, cho đến khi tiếng khóc của tôi dần tắt, bà mới buông tay.

“Mẹ cháu bị lợn ăn rồi.”

Bà Vương im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Mấy ngày qua là ai đi nuôi lợn?”

“Là cháu.”

“Chắc là đã muộn rồi.”

Nghe bà Vương nói vậy, tim tôi run lên.

Muộn rồi sao? Chẳng lẽ tôi sẽ c.hết?

“Cháu còn mang bùa không? Có đeo mỗi ngày không?”

Bà Vương thấy tôi gật đầu thì thở phào.

“Trấn Sơn, nhanh lấy lá bùa mới ra.”

Nghe thấy lời bà Vương, tôi mới nhận ra có người đứng sau lưng bà.

Trấn Sơn nhìn tôi, nhíu mày.

“Cháu nói dối! Lá bùa không ở trên người cháu.”

Bà Vương nghe vậy, nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh.

“Lá bùa đâu? Cháu đưa cho ai rồi?”

Tôi liên tục lắc đầu, “Lá bùa thật sự ở đây mà.”

Tôi đưa tay vào ngực áo để tìm, nhưng chẳng thấy gì.

Chết rồi! Lá bùa đã mất!

“Cháu không nói thật, ta không cứu được cháu.”

Nói xong, bà Vương định dẫn Trấn Sơn đi.

“Cháu thật sự không nói dối, lá bùa nhất định là bị cha cháu lấy đi.”

Trấn Sơn ngăn bà lại, “Đeo cái này vào, nếu lại bị lấy mất, thì không ai cứu nổi cháu đâu.”

Tôi run rẩy nhận lấy lá bùa và đeo lên người.

Sáng hôm sau, tôi bị cha tôi gọi dậy để đi nuôi lợn. Ngay khi vừa ra ngoài, tôi đã gặp phải vị đạo sĩ.

“Phù hộ mà cháu mang trên người là đang hại cháu đấy.”

Vị đạo sĩ mặt mày u ám, kéo tôi lại gần. Tôi ôm chặt ngực, không muốn để ông ta nhìn thấy.

Đạo sĩ hừ một tiếng, “Lần trước là ta lấy đi lá bùa trên người cháu, nếu không cháu đã c.hết từ lâu rồi.”

“Vậy mà lần này cháu lại đổi sang lá bùa mạnh hơn, rốt cuộc là ai đưa cho cháu?”

Lá bùa lần trước lại là ông ta lấy đi. Lẽ nào ông ta không có ý hại tôi?

“Cháu và mẹ cháu giống nhau, đều là những kẻ tham lam, cháu còn n.gu hơn cả bà ấy.”

“Người đưa cho cháu lá bùa này muốn biến cháu thành vật t.ế thần!”

“Không những lấy đi tiền của nhà cháu, mà thân thể còn không tổn hại gì, quả là một kế hoạch tuyệt vời, chỉ có loại ngu ngốc như cháu mới tin bà ta.”

Nghe lời đạo sĩ, tôi đứng sững tại chỗ, trong lòng lo lắng. Tôi không biết nên tin vào đạo sĩ đã hại cả nhà tôi tan nát, hay là tin vào bà Vương, người mà tôi hiếm khi gặp. Dù sao đi nữa, ít nhất tôi mang theo lá bùa bà Vương cho, hôm đó tôi vẫn chưa c.hết.

“Tôi biết mình đang làm gì, tôi phải đi nuôi lợn, ông đi đi.”

Đạo sĩ thấy tôi cố chấp, hừ lạnh một tiếng.

“Đến lúc bị q.uái vật ám, đừng đến cầu xin ta cứu cháu.”

Bình luận

Trả lời

Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Email: [email protected]
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net

About Us

Tu tiên ta đắc đạo lúc nào chẳng hay!
Nền tảng nội dung số chất lượng cao
Ngày thành lập: 10/10/2024