11.
Tôi cố gắng nhớ lại lời của Nguyên Phong và Viên Mục Dã, cố tìm ra điểm nghi vấn trong lời nói của họ.
“Nếu cả làng đều c.hết rồi, tại sao anh còn dẫn tôi đến đây?”
Trong lòng tôi có quá nhiều thắc mắc không thể giải đáp.
“Vì họ c.hết quá đột ngột, c.hết trong giấc ngủ, nên họ hoàn toàn không biết rằng mình đã c.hết. Vì vậy, họ vẫn sinh hoạt như trước kia. Tôi đưa em đến làng, thực sự là muốn cúng bái cha mẹ mình, giúp họ an nghỉ.”
Tôi gãi đầu. Lời giải thích của Viên Mục Dã quá kỳ quặc, khó mà chấp nhận được.
“Vậy làm thế nào chứng minh được rằng dân làng đều đã c.hết?”
“Họ chết vì lũ bùn, nên rất sợ đất. Khi nãy tôi dùng đất ném vào họ, họ liền tránh né. Nếu đất dính vào người, cơ thể họ sẽ bị ăn mòn.”
Tôi nhớ lại cảnh vừa rồi ở miệng hố. Quả thực, Viên Mục Dã đã ném đất vào dân làng, và khi đất rơi trúng họ, họ kêu lên đau đớn.
Con người vốn không thể sợ đất. Xem ra, dân làng đều là ma, và kẻ lừa tôi chính là Nguyên Phong.
“Vậy tại sao Nguyên Phong lại c.hết thêm lần nữa trong hố? Anh ta không phải đã c.hết vì lũ bùn sao?”
“Vì Nguyên Phong biết anh ta đã c.hết, nên anh ta cố ý tiếp cận em. Chỉ cần em và anh ta kết hôn, anh ta có thể mượn thọ mệnh của em để sống lại.
“Chỉ trách em là kẻ ngốc, không tin tôi, lại đi nghe lời Nguyên Phong, bị ma quỷ che mờ lý trí.
“Phong tục của làng, tôi cũng đã nói rõ với em. Chính em tự nguyện đồng ý. Dù có mượn được thọ mệnh, chưa chắc tôi sẽ c.hết trước em.”
Mặc dù tôi và Viên Mục Dã quen nhau chưa lâu, nhưng ít ra cũng lâu hơn so với Nguyên Phong.
Nhưng tại sao Nguyên Phong nói gì tôi cũng làm theo, còn lại không tin Viên Mục Dã?
“Xin lỗi, Viên Mục Dã, lúc đó tôi quá sợ hãi.”
“Bây giờ nói những điều này cũng đã muộn. Em và Nguyên Phong đã tổ chức hôn lễ, em chính là vợ của anh ta. Anh ta c.hết rồi, theo luật lệ của làng, em phải tuẫn táng cùng Nguyên Phong.”
Viên Mục Dã thở dài một hơi nặng nề.
“Nếu tôi không tuẫn táng thì sao?”
Tôi nghiến răng, trên đời này làm gì có chuyện ép người khác phải tuẫn táng như thế chứ.
“Họ sẽ ép em phải theo. Các cô gái trong làng từ trước đến giờ chưa ai trốn thoát được.”
Tôi và Viên Mục Dã bàn bạc hồi lâu, nhận thấy trèo đèo vượt núi không khả thi, vẫn phải tìm cách ra khỏi làng.
Chỉ cần ra khỏi làng, hồn ma của dân làng sẽ không thể đuổi theo.
Để đối phó dân làng, chúng tôi chuẩn bị một thùng đất.
Nhân lúc trời tối, chúng tôi trở lại làng.
Lần này, trong làng yên tĩnh lạ thường, dường như tất cả mọi người đều đã ngủ.
Tôi mừng rỡ không thôi, nghĩ rằng như vậy có thể dễ dàng rời đi.
“Viên Mục Dã, chúng ta mau đi thôi.”
Tôi vui vẻ bước nhanh về phía làng. Đột nhiên nghe thấy Viên Mục Dã hét lên một tiếng “Không ổn rồi!”, và ngay lập tức một tấm lưới lớn phủ xuống đầu chúng tôi.
Chưa kịp né tránh, tôi cũng không kịp phản ứng gì, đã bị nhốt trong lưới.
“Rải đất!”
Viên Mục Dã hét lên.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, lưới đã bị kéo chặt, cả hai chúng tôi cùng với thùng đất bị treo lơ lửng lên cao, đất trong thùng đổ hết ra ngoài.
Khi đất rơi hết, vài người dân trong làng nhảy từ trên cây xuống, huýt sáo một tiếng. Trong chớp mắt, tất cả dân làng đều từ khắp nơi chạy ra.
“Đồ gian phu d.âm p.hụ!”
Dân làng vừa chửi mắng vừa trừng mắt nhìn chúng tôi.
“Đánh chúng nó!”
Một người mang tới những nhánh cây và bắt đầu quất tới tấp vào chúng tôi.
Bị nhốt trong lưới, tôi hoàn toàn không thể né tránh, từng nhát roi đánh vào mắt cá chân khiến tôi đau thấu tận tim.
“Các người…”
Tôi định nói rằng dân làng đã c.hết vì lũ bùn từ một năm trước, nhưng chưa kịp nói hết câu, một nhánh cây đã quất mạnh vào trán tôi, khiến tôi hoa mắt chóng mặt.
Viên Mục Dã ôm chặt lấy tôi, dùng cơ thể mình che chắn cho tôi.
chát chát
Yêu Viên Mục Dã mới hai tuần, phần lớn thời gian tôi đều là người chủ động và cho đi nhiều hơn.
Tôi chưa từng nghĩ anh ấy sẽ bảo vệ tôi như thế này. Đây cũng là lý do tôi dễ dàng nghi ngờ Viên Mục Dã khi Nguyên Phong cảnh báo.
Nói trắng ra, tôi chưa từng cảm nhận được tình yêu từ anh ấy.
Không biết đã bị đánh bao lâu, đến khi những nhánh cây đều gãy nát, chúng tôi mới được thả ra khỏi lưới.
Khóe miệng Viên Mục Dã rỉ m.áu, trên mặt và mu bàn tay anh đầy những vết thương đang rỉ m.áu.
“Diêu Vũ.” Anh cười, nắm lấy tay tôi.
Tôi đau lòng lau m.áu ở khóe miệng anh.
“Sao anh lại ngốc như thế chứ?”
M.áu nóng từ môi anh thấm vào lòng bàn tay tôi, như thiêu đốt trái tim tôi.
Ngay khoảnh khắc ấy, lòng tôi tràn đầy ấm áp.
Dường như tình cảm của tôi dành cho Viên Mục Dã sâu đậm thêm rất nhiều, không còn chỉ là sự thu hút bởi vẻ bề ngoài của anh ấy nữa.
“Hai kẻ gian phu d.âm p.hụ này còn dám tình tứ trước mặt chúng ta. Phải trừng phạt bọn chúng!”
Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net
Trả lời
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.