Chương 3
3.
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Trên bàn, thức ăn và lon bia đều đã được dọn sạch, còn Tiểu Tương thì nằm dài trên sàn, ngủ say sưa.
Tôi nhấc điện thoại lên, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói đã được chỉnh giọng:”Cô vẫn chưa c/hết sao? Cảm giác thế nào? Có sợ không?”Yên tâm đi, tôi sẽ đến tìm cô.”
Tôi run rẩy đến mức không cầm nổi điện thoại, hét lên:”Rốt cuộc anh là ai? Tôi đã làm gì đắc tội anh?”
Tôi gào lên qua điện thoại, nhưng ngay sau đó, cuộc gọi bị ngắt.
Tôi lập tức lay mạnh gọi bạn thân tỉnh dậy.
Lúc đầu, cô ấy có chút khó chịu, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tôi, cô ấy liền bật dậy ngay lập tức.
“Chuyện gì vậy? Sao mặt cậu tái mét thế?”
Tôi kể lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra cho bạn thân nghe. Nghe xong, cô ấy trầm ngâm vài giây rồi nói:
“Nơi này không còn an toàn nữa. Hay là cậu đến ở nhà tớ đi.”
Tôi cúi đầu lưỡng lự. Không phải tôi không muốn, mà là ở nhà bạn thân còn có bạn trai cô ấy, nếu tôi qua đó, sẽ hơi bất tiện.
Nghĩ vậy, tôi cũng nói thẳng mối bận tâm của mình cho cô ấy.
“Vương Cường đang đi công tác, trong nhà chỉ có tớ thôi, cậu đừng lo.”
Nghe vậy, tôi lập tức thu dọn đồ đạc, theo bạn thân về nhà cô ấy.
Trên đường đến nhà bạn thân, tôi đã kể cho cảnh sát về chuyện xảy ra sáng nay.
Nghe xong, cảnh sát Lý ngay lập tức yêu cầu tôi đến đồn cảnh sát.
Họ thu giữ điện thoại của tôi để tiến hành định vị.
Đáng tiếc, kỹ thuật phản trinh sát của kẻ đó quá giỏi, không tìm được bất kỳ thông tin hữu ích nào.
Tôi cũng đưa ra bản thảo tiểu thuyết cũ của mình để cảnh sát xem xét.
“Anh Lý, anh xem, liệu h/ung t/hủ có phải đã từng đọc qua truyện này của tôi rồi cố tình t/rả t/hù tôi không?”
Tiểu thuyết này từng gây chú ý nhỏ khi đăng trên mạng, nhưng kết thúc lại bị chê dở, khiến tôi bị nhiều người chỉ trích nặng nề.
“Anh Lý, liệu có khả năng h/ung t/hủ là một trong những người từng mắng tôi trong phần bình luận không?”
Cảnh sát Lý mở phần bình luận của truyện, lướt qua từ đầu đến cuối. Tất cả đều là bình luận chê trách, không một lời khen.
Hàng chục nghìn bình luận, cái nào cũng đang chửi tôi.
Tôi ngượng ngùng gãi đầu: “Nếu h/ung t/hủ không phải là độc giả của tôi, thì chẳng phải mọi chuyện quá trùng hợp sao?”
Với nguyên tắc không bỏ sót bất kỳ manh mối nào, cảnh sát Lý đã nhờ đội kỹ thuật kiểm tra từng địa chỉ của độc giả trong phần bình luận.
Nếu phát hiện người nào sống gần vị trí của tôi, tất cả sẽ được liệt vào danh sách theo dõi.
Lúc này, kết quả khám nghiệm t/ử t/hi cũng đã có.
Ban đầu xác định rằng người nằm dưới giường nhà tôi đã c/hết được ba ngày.
Còn liệu căn hộ của tôi có phải là hiện trường chính của v/ụ á/n hay không, pháp y cần đến hiện trường để kiểm tra thêm.
Tôi đưa chìa khóa nhà cho cảnh sát Lý, và họ đã cử người quay lại nhà tôi để tìm kiếm thêm manh mối.
Tim tôi đập mạnh. Nếu t/hi t/hể thật sự được mang đến nhà tôi ba ngày trước, thì khi bị nhét vào dưới gầm giường, người đó có thể vẫn còn sống.
Vậy là tôi đã sống cùng một người đàn ông lạ mặt trong suốt ba ngày mà không hay biết gì.
Theo lời cảnh sát Lý, chiếc điện thoại của người nằm dưới gầm giường không phải tự dưng phát ra tiếng chuông, mà là có người cố tình cài đặt để đổ chuông sau ba ngày.
———-
Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net
Trả lời
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.