truyện: mặt nạ dầu xác
1.
Ngày lễ mua sắm 11.11, mặt nạ tôi chờ từ lâu cuối cùng đã tới. Chưa kịp vui mừng thì bạn cùng phòng đã nhanh tay lấy mất và đắp lên mặt trước. Khi tôi đòi lại, cô ấy chỉ cười nhạo tôi đầy mỉa mai.
“Cái gì ai lấy trước thì của người đó. Tôi đã dùng rồi, nên đương nhiên nó thuộc về tôi. Mặt nạ này đâu có ghi tên ai, cô thử gọi xem nó có trả lời không?”
Cô ấy không mảy may lo lắng, còn nói sẽ cùng bạn trai ở khách sạn tận ba ngày ba đêm. Nhưng tôi biết, niềm vui của cô ấy sẽ chẳng kéo dài được bao lâu nữa. Vì đây không phải loại mặt nạ bình thường – đây là mặt nạ xác chết, được làm từ dầu xác và mang theo lời nguyền đoản mệnh.
——-
Sau giờ học, tôi đi tới trạm nhận hàng để tìm gói hàng của mình, nhưng tìm mãi cũng không thấy. Tôi đề nghị với chủ trạm xem lại camera, nhưng anh ta quá bận rộn vì ngày lễ mua sắm nên chỉ nhìn lướt qua rồi nói:
“Gói hàng hôm qua đã được bạn cùng phòng của em lấy rồi, Là cô gái tóc ngắn.”
Lúc đó đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, cảm giác như không thở nổi. Ở phòng tôi có bốn người, một bạn đã thuê phòng ngoài và chỉ thỉnh thoảng về. Một người khác là trưởng lớp, Bạch Diễm Diễm, thường xuyên ở trong hội sinh viên và hiếm khi về phòng. Chỉ còn lại Đường Minh Nguyệt, cô ấy là người duy nhất có tóc ngắn và chúng tôi lại không hề hợp nhau, nhất là sau sự cố lần trước.
Hồi đó, Minh Nguyệt từng dẫn bạn trai về phòng và thậm chí còn… trên giường của tôi để tiết kiệm tiền thuê khách sạn. Khi tôi về phòng và nhìn thấy cảnh tượng ấy, Minh Nguyệt còn la hét sung sướng, trong khi bạn trai cô ấy t/rần t/ruồng, hùng hổ quát tháo.
Mắt tôi như muốn mù đi vì cảnh tượng trước mắt, vội vàng cầm chiếc xúc xích ném thẳng về phía họ.
“Thần kinh hả? Không có tiền thuê phòng thì cũng đừng biến phòng ký túc xá thành của riêng mình chứ! Phòng này đâu phải của riêng cô!”
Bị gián đoạn, cả hai nhìn tôi đầy tức giận. Đường Minh Nguyệt mặt đỏ bừng, bĩu môi cãi lại:
“Ghen tỵ sao? Một kẻ cô đơn không có đàn ông như cô chắc phải tức tối lắm đây.”
Tôi không nhịn được sự tức giận khi thấy chiếc gối ôm yêu thích của tôi bị dùng làm đệm dưới hông cô ấy, tôi không chịu nổi nữa. Tôi lao thẳng đến, liên tiếp tát vào mặt Đường Minh Nguyệt.
Tất nhiên bạn trai cô ấy cũng không thoát, tôi đánh anh ta còn nặng tay hơn. Trước khi được nhận về gia đình nhà họ Cố, tôi đã từng nuôi lợn ở quê, có thể nhấc bổng con heo nặng cả trăm cân lên. Ở làng, đàn ông cũng hiếm ai khỏe bằng tôi.
Thế nên khi tôi dồn hết sức để đánh, hai người kia không mặc quần áo nên không phản ứng kịp. Đến khi kịp nhận ra, hai người đã mỗi người mất một chiếc răng cửa, chảy máu miệng.
Bạn trai của Đường Minh Nguyệt là Trương Nhất Minh, lập tức kéo quần định đánh trả. Tôi giơ tay thêm một cái tát nữa khiến anh ta ngã sang một bên. Đường Minh Nguyệt khóc òa, ôm lấy Trương Nhất Minh không chịu buông:
“Cố Ngọc Dao, đồ độc thân chết tiệt, cô đánh bạn trai tôi thành ra thế này, làm tôi thành góa phụ, tôi sẽ không tha cho cô đâu!”
Cô ấy vừa khóc vừa thút thít, trông tội nghiệp đến mức ai không biết chuyện sẽ tưởng tôi là kẻ bắt nạt.
Cuối cùng, cô quản lý ký túc xá vội vã chạy đến, đưa Trương Nhất Minh đến bệnh viện và đền cho tôi một chiếc giường mới. Nhưng không ngờ cô quản lý lại là cô ruột của Đường Minh Nguyệt, thế là chuyện này bị ém nhẹm.
Từ đó, mối hiềm khích giữa tôi và Minh Nguyệt ngày càng sâu đậm.
Giờ gói hàng của tôi lại bị cô ta lấy mất, tôi không kìm nén nổi mà gửi tin nhắn vào nhóm ký túc xá. Nhưng không ngờ Đường Minh Nguyệt không có trong nhóm, cô ta mắc chứng hoang tưởng, lúc nào cũng nghĩ người khác hãm hại mình, kể cả bạn cùng phòng cũng đề phòng.
Không còn cách nào, tôi đành phải đăng tin trong nhóm lớp:
“Làm ơn nhờ bạn Đường Minh Nguyệt trả lại gói hàng của tôi trước khi tôi về ký túc.”
Gửi xong tin, tôi chỉ muốn nhanh chóng về tìm cô ta. Trạm giao hàng cách ký túc xá một đoạn khá xa, tôi leo lên xe điện và phóng hết tốc lực về.
Ai ngờ khi tôi không có mặt, Đường Minh Nguyệt đã trả lời trong nhóm lớp:
“Vì tôi là học sinh nghèo nên cô bắt nạt tôi sao?
“Đồ cô bám lấy ông già để mua, mất rồi lại muốn đổ lỗi cho tôi? Tôi đâu phải loại không biết xấu hổ như cô.”
Lời nói của cô ấy làm bùng lên một cuộc bàn tán trong nhóm, Một vài nam sinh trong lớp bình luận:
“Không ngờ hoa khôi ngành chơi bời như vậy nhỉ?”
“Này, sao phải tìm ông già, tìm tôi đây, tôi là sinh viên thể dục mà.”
Vài người thích chuyện phiếm còn nhân cơ hội copy và spam:
“Hoa khôi ngành Cố Ngọc Dao…”
“Thiếu thốn tình yêu!”
Sau đó, cả nhóm lớp cứ liên tục spam hàng chục tin nhắn.
Đường Minh Nguyệt lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa:
“Các bạn không sợ bẩn sao? Cố Ngọc Dao không phải là người đơn giản đâu, tốt nhất là tránh xa cô ấy ra, kẻo nhận hậu quả thảm khốc.”
“Tôi là bạn cùng phòng của cô ấy, không thể chịu nổi sự bắt nạt của cô ấy nên mới có lòng tốt khuyên các bạn thôi. Thầy bói còn bảo cô ấy có số khắc chồng, là một góa phụ đen đủi.”
Nói xong, cô ta không nhắn thêm gì nữa, để lại không gian trống cho mọi người tha hồ đoán mò.
——
Thế Giới Truyện Tiên Hiệp Huyền Ảo.
Copyright © 2025 TruyenBiz.Net
Trả lời
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.